CHƯƠNG 23
…
Hôm sau, lúc trời lờ mờ sáng.
Tiểu Yên từ trước đến giờ luôn dậy sớm, dù trải qua một đêm vận động đến mệt mỏi vẫn tinh mơ liền tỉnh, theo thói quen tính ngồi xuống giường, phát hiện chính mình bị ôm chặt không thể cử động.
Còn tại mạc danh kỳ diệu nào mình cùng Thương ôm nhau, bên trong cơ thể có cảm giác dư dật, khiến tiểu Yên trừng lớn hai mắt, cũng khiến hắn nhớ đến kích tình đêm qua, thoáng chốc đỏ mặt.
Tiểu Yên xấu hổ nghĩ muốn đẩy Thương ra, chính là hắn vừa động, liền kéo theo những cảm quan bên dưới, khiến bất giác không tự chủ rên rỉ, cự thú còn ngủ say trong cơ thể phảng phất tỉnh dậy, dần dần xuất hiện cảm giác trướng đại, khiến tiểu Yên không chỉ đỏ mặt, cả thân hình cũng hiện ra màu phấn hồng, tiểu Yên đành từng chút từng chút chậm rãi rời đi, hy vọng Thương không tỉnh.
“Muốn đi sao?”
Thương một tay ôm lấy tiểu Yên vào lòng, cự thú trong cơ thể tiểu Yên đã muốn động không ít, bằng động tác này của Thương, thu một tiếng, lại tiến vào trong tiểu Yên.
“Ngươi… a ân…” Tiểu Yên thật không tin được Thương thế nào tỉnh, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Kỳ thật đấy là Thương cố ý, từ lúc tiểu Yên tỉnh dậy hắn đã tỉnh, chỉ vì muốn nhìn thấy biểu tình thú vị của tiểu Yên mới cố ý tiếp tục giả bộ ngủ, bất quá bộ dáng mời rồi của tiểu Yên thật sự hảo đáng yêu, khiến hắn nhịn không được, bắt đầu lớn.
“Tiểu Yên hảo đáng yêu nga, ta nhịn không được.”
Thương đem một chân tiểu Yên ôm lấy thắt lưng, liền nằm sang bên, trong cơ thể tiểu Yên luật động, bàn tay vỗ về chơi đùa phía trước.
Tối qua đã bị Thương yêu, hoa huyệt tiểu Yên vẫn còn ẩm, hơn nữa ngậm dương cương Thương suốt một đêm, nộn huyệt trong thời gian ngắn chưa khép lại, nên khi Thương tiến vào không gây cho tiểu Yên cảm giác khó chịu.
“Thương… a… cáp ân…”
Tiểu Yên đáng thương, sáng sớm đã bị Thương trù tính làm một trận vận động kịch liệt, thẳng đến giữa trưa, khi nhiệt độ ngoài trời giảm xuống, tiểu Yên mới từ từ tỉnh lại, bữa điểm tâm tiểu Yên biến thành cơm chiều.
Bởi Thương chuẩn bị tốt đồ ăn định cấp cho tiểu Yên, mới mở cửa tiến vào nhìn đến tiểu Yên giống hệt một tiểu bé con mới sinh giãy giụa tự mình đứng lên, thân mình trần trụi bại lộ trước mắt, toàn thân từ đầu đến cuối đầu những dấu vết hồng hồng tím tím, hai chân bị tách nhiều đến mức không thể ở yên, nhịn không được thú tính lần nữa trỗi dậy, đem thức ăn đặt sang bên, lần thứ hai áp đảo, hung hăng quán xuyên.
Thương khiến tiểu Yên hoàn toàn không có cơ hội xuống giường, cứ ngay tại giường vượt qua một ngày.
Ngày hôm sau, tiểu Yên hoàn toàn giống một lão đầu, đi ngoài đường theo hình chữ bát [1] còn phải chống quải trượng, Thương theo phía sau cũng rất áy náy, chính là hắn không hối hận.
“Ta sau này cũng không muốn làm với ngươi.”
Tiểu Yên trừng mắt với Thương mang nét ray rứt đằng sau, tuy rằng Thương trưng bộ mặt khẩn cầu khoan dung, chính là tiểu Yên không nghĩ tha thứ cho hắn.
Cũng không ngẫm lại hắn lần đầu tiên làm loại sự tình này, thế nhưng một chút cũng không tiết chế, làn da trên người không chỗ nào nguyên màu, toàn thân đau nhức, nơi bị tiến vào bây giờ vẫn còn cảm giác khép không khép nổi, càng xấu hổ hơn chính là, hắn đến bây giờ vẫn cảm thấy cự vật Thương trong cơ thể bừa bãi ma sát, mà hắn… còn thực hưởng thụ.
Chuyện đáng xấu hổ như thế, dù thế nào cũng không nói cho Thương, bằng không tên đại sắc lang này sẽ càng không tiết chế, hắn rồi thì cơ hội xuống giường cũng chẳng có.
…
[1] Chữ bát [八]