CHƯƠNG 62
…
“Đông Nghêu có phải hay không thực thương hắn?”
Hi cùng Hựu một ánh mắt “ngươi bị ngu nga” nhìn vị Thần Y nổi tiếng trên giang hồ, nhìn như đang nhìn một đứa trẻ to xác, nếu không phải chính mắt chứng kiến y thuật của hắn, cả hai còn tưởng rằng hắn là một tên ngu không học vấn, không nghề nghiệp.
“Các ngươi có ánh mắt đó là gì, ta chỉ là hoàn toàn không tin tưởng Thương Đông Nghêu thay đổi đến vậy.” Lục Tiêu bất mãn kháng nghị.
“Không tin cũng phải tin, ngươi quen chủ tử nhà ta nhiều năm, có thấy chủ tử đã vì ai mà phí sức thế không, nếu chủ tử không thực yêu, có thể nào như vậy.”
“Cũng đúng!” Lục Tiêu gật gật đầu.
Ba người lặng im trong chốc lát, Hựu đứng lên hướng gian phòng tiểu Yên, không để ý Hi ở phía sau kêu to, bảo cần phải coi đúng lúc!
Hựu vừa vào cửa, đã có thể cảm nhận một cỗ khí nồng đậm đau thương. Hựu có chút tự trách, nếu hắn sớm một chút để Hi nói, có lẽ sự tình còn có thể cứu vãn, tiểu Yên hẳn không chịu khổ nhiều như thế, càng không ở chỗ này sinh tử chưa biết.
“Không cần khuyên ta.” Thương Đông Nghêu không quay đầu lại, đối Hựu nói.
“Không, ta không phải đến khuyên chủ tử, ta chính là muốn nói ra sự tình ta vốn biết.”
Lời nói của Hựu khiến Thương Đông Nghêu chú ý.
“Chủ tử, ngài cùng tiểu Yên…” Hựu nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tục nói, “Chủ tử, người còn nhớ rõ chuyện xảy ra hai năm trước ở Thiên thành không?”
“Vì cái gì hỏi vậy?” Thương Đông Nghêu không hiểu ý Hựu, bất quá trực giác hắn cho biết cùng tiểu Yên có quan hệ.
“Chủ tử, ngài thực sự đã quên tiểu Yên cùng hết thảy? Ngài thực sự toàn bộ đều quên?”
“Hựu, ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Thương Đông Nghêu có chút không kiên nhẫn.
“Hai năm trước… Không, phải nói là ba năm trước, ngài trúng phải độc kế của Âm Sơn, rơi xuống sơn nhai, ta cùng Hi hai người truy tìm ngài suốt hơn một năm, trong lúc vô tình ngang qua trấn nhỏ liền thấy ngài. Ngài khi đói có rất nhiều ôn nhu cùng đa tình, nhưng những ôn nhu cùng đa tình ấy chỉ dành cho một người, mà người đó hiện tại đang nằm trên giường, chính là tiểu Yên.”
Thương Đông Nghêu nhăn mi lại nhưng không lên tiếng.
“Chủ tử, khi đó người cùng tiểu Yên ngoại trừ không có danh phận bên ngoài, các ngươi ân ái đem so sánh đến uyên ương còn ghen tị, ta cùng Hi từng hi vọng, nếu ngài vĩnh viễn không khôi phục trí nhớ, có lẽ sẽ hạnh phúc hơn. Chính là ngày ấy vẫn đến, hai năm trước khi ngài nhớ lại mọi chuyện, đem tiểu Yên cùng hết thảy toàn bộ lãng quên, nhưng trong hai năm này, tiểu Yên vì ngài thiếu chút nữa đến Diêm Vương Điện báo danh. Ta dặn dò đại phu, vô luận thế nào đều phải giúp hắn sống, ta không hi vọng có một ngày ngài phải ân hận. Đương khi Hi viết thư nói cho ta biết tình cảnh ngài đến trấn cùng tiểu Yên lần đầu gặp gỡ, ta biết đây là trời an bài, ngài cùng tiểu Yên tình duyên chưa dứt, cho nên ta phái Hi một bên xem tĩnh biến, nhưng ta đã coi nhẹ Mạnh Lãng, khiến tiểu Yên chịu không ít khổ sở. Chủ tử, ngài phạt ta đi, như vậy lòng ta sẽ dễ chịu một chút.” Hựu quỳ xuống.
…