Đến giữa trưa họ mới quay về, vì mùa đông nên buổi trưa trời khá ấm áp, đi dạo cũng không vấn đề gì, chỉ là Dương Thiên Vũ lúc nào cũng coi nàng như trứng mỏng, luôn sợ nàng lạnh, sợ nàng mệt. Tiểu Duệ cũng không quá để ý chuyện này, hắn muốn quan tâm nàng, vậy hãy để hắn quan tâm đi. Như vậy chẳng phải cả hai sẽ đều cảm thấy thoải mái sao? Ngốc nghếch nhất là những nữ nhân không muốn nhận sự quan tâm, điều đó không chứng tỏ người ấy mạnh mẽ, mà chỉ chứng tỏ họ quá cô độc, hoặc có thể họ chưa từng được quan tâm chân thành mà thôi.
Dĩ nhiên khi vừa trở về trang viên, Tiểu Duệ đã thấy trên bàn bày đầy đồ ăn, món nào cũng nóng hổi, thơm ngon. Nhưng thoáng qua cũng có thể nhận thấy trên bàn ngoài những món thịt ra, một nửa là mấy món rau xanh thanh đạm. Tiểu Duệ nhớ tới chuyện tối qua mình vừa kêu đồ ăn quá ngán, nàng cũng bị béo lên không ít rồi. Xem ra hắn chuẩn bị như vậy để nàng có thể thoải mái lựa chọn một chút đây.
Sau khi rửa mặt và rửa tay xong, hai người cùng dùng bữa. Dương Thiên Vũ vẫn thích những món thanh đạm, hắn hầu như chỉ ăn cháo trắng, rau, và rất ít thịt. Tiểu Duệ băn khoăn.
– Thiên Vũ, ta nghe nói những người luyện võ rất tốn sức, tại sao huynh ăn uống đạm bạc như vậy? Có phải vì giàu quá nên chán mấy món sơn hào hải vị đúng không?
Dương Thiên Vũ phì cười trước câu hỏi của nàng. Nhưng hắn lắc đầu.
– Quen rồi. Mẫu thân ta vốn không được sủng ái, đồ dùng đều là những thứ không tốt như các cung khác, từ nhỏ ăn uống thanh đạm, lâu dần thành thói quen thôi.
Họ quen nhau từ nhỏ, nhưng tất cả những chuyện trước đây chỉ có mình Dương Thiên Vũ nhớ, như vậy hơi bất công với nàng. Trước đây nàng không hỏi nhiều, bởi hai nguyên nhân, thứ nhất nàng còn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn, thứ hai bởi nàng sợ phải đối mặt với những chuyện không tốt. Nhưng bây giờ, nàng tin hắn, hơn nữa nàng cũng hiểu hắn chắc chắn sẽ bảo vệ nàng, nàng không phải sợ một mình đối mặt nữa rồi.
– Huynh… kể chuyện hồi nhỏ ta nghe được không?
– Nàng sẵn sàng nghe lại mấy chuyện quá khứ rồi?
Tiểu Duệ gật đầu.
– Cũng chẳng có gì to tát. Nàng muốn nghe chuyện vặt gì nào?
– Thì là chuyện hồi nhỏ của huynh, có… của ta nữa…
Dương Thiên Vũ gắp một miếng thịt quay đặt vào bát nàng.
– Khi nhỏ ta luôn hỏi mẫu thân tại sao cả năm phụ hoàng không tới nổi một lần. Mẫu thân ta thân phận thấp kém, vốn chỉ là một nô tỳ, một lần phụ hoàng say rượu, sủng hạnh người, không ngờ chỉ lần đó mà mang long thai. Kết quả, sau khi ta sinh ra, phụ hoàng cũng có ghé tới tẩm điện của mẫu thân đôi ba lần, nhưng dần dần người cũng quên mất sự hiện diện của hai người chúng ta. Mẫu thân vốn tự ti, chưa bao giờ dám đấu tranh, đòi hỏi. Người nói với ta rằng, cung cấm nguy hiểm rình rập khắp nơi, người chỉ hy vọng ta có thể bình bình an an lớn lên đã là hạnh phúc lớn nhất của người rồi. Ngày nhỏ ta không phục, ta không muốn bị coi thường. Nhưng đến tận bây giờ, khi ngẫm lại ta mới thấy mẫu thân là người sáng suốt nhất. Nếu không có sự an phận thủ thường, luôn cắn răng chịu thiệt của mẫu thân, e rằng ta sẽ không có cơ hội lớn lên rồi. Bởi mẫu thân nhu thuận, không chỗ dựa, không tranh giành nên mẫu tử chúng ta mới có thể yên ổn ở bên cạnh nhau.
Hắn dừng lại, dường như muốn thở dài khi nhớ lại những chuyện ấy, nhưng lại thôi, có lẽ mấy mươi năm nay mọi thứ đều chôn chặt trong lòng nên đã thành thói quen. Giọng hắn vẫn bình thản như kể một câu chuyện nào đó không liên quan đến mình.
– Mẫu thân luôn bắt ta học, nhưng không cho phép ta được phô diễn tài năng, trí tuệ trước mặt phụ hoàng hay các huynh đệ khác. Người nói, ta phải học cho giỏi, không phải để khoe tài, mà để bảo vệ bản thân, nếu có thể được thì sau khi trưởng thành cũng có thể giúp dân giúp nước. Chỉ tiếc mẫu thân mệnh yểu, không thể nhìn ta trưởng thành.
Tiểu Duệ buông đũa, nắm tay hắn.
– Thiên Vũ, tuy huynh không còn mẫu thân, nhưng vẫn còn ta mà.
Hai người bọn họ, một đã không còn gia đình, một chỉ còn người thân nhưng lại là hoàng đế cao cao tại thượng. Đúng vậy, nếu không còn gia đình, họ có thể tạo dựng một gia đình của riêng mình, cùng xây dựng, vun đắp. Thấy Tiểu Duệ như thế, hắn mỉm cười.
– Đều là chuyện của quá khứ rồi, ta cũng không quá đau lòng nữa. Được rồi, để ta kể nàng nghe mấy chuyện khác.
Dù sao vẫn trong ngày đại hỉ, hắn không muốn không khí hạnh phúc viên mãn này bị nhuốm màu ưu thương.
– Chuyện điên cuồng nhất ta từng làm chính là nghe lời nàng trêu đùa nhị ca.
– Nhị hoàng tử, chẳng phải hoàng thượng sao? – Tiểu Duệ kinh ngạc mở tròn hai mắt. Không ngờ trước đây nàng “vô pháp vô thiên” đến thế.
Nghĩ lại những chuyện quá khứ, Dương Thiên Vũ cũng mỉm cười.
– Đúng vậy, hoàng thượng vốn sợ côn trùng, vậy mà nàng lập kế với ta, bắt ta đi dụ huynh ấy đến ngự hoa viên. Hôm đó vất vả lắm ta mới lừa nổi nhị ca đi, dù huynh ấy cũng có chút nghi ngờ. Không ngờ giữa đường muội nhảy ra, cái này vốn không nằm trong kế hoạch, nói rằng hoàng thượng đang dạo chơi trong ngự hoa viên nên muốn rủ ta và nhị ca đi chỗ khác chơi. Ta với muội mỗi người một phách. Mà trước giờ ta chưa từng nói dối, còn muội lại cực kỳ nghịch ngợm, dĩ nhiên nhị ca từ chỗ nghi ngờ ta bày trò chuyển sang hoàn toàn tin tưởng mà cùng ta tới ngự hoa viên. Vừa chơi được một lát muội liền thả một đống côn trùng mà muội cất công sưu tầm cả tuần trước đó ra, hại nhị ca sợ đến nỗi kêu gào ầm ĩ.
– Ha ha… không ngờ thú vị thế. Sau đó thế nào? Chắc hoàng thượng lúc đó rất thảm.
– Thảm, dĩ nhiên là thảm, nhưng ta còn thảm hơn.
– Tại sao?
Tiểu Duệ lập tức vươn người qua, dáng vẻ chờ đợi nghe chuyện tiếp, thật không ngờ ngày nhỏ lá gan nàng lớn đến vậy, dám trêu đùa cả các hoàng tử trong cung.
– Thật không ngờ lúc ấy đúng là tiên hoàng có đến ngự hoa viên. Lúc trước nàng nói vậy để nhị ca thêm tin tưởng ta mà tới đó, không ngờ nói bừa lại thành thật. Dĩ nhiên phụ hoàng được chứng kiến một màn kinh hãi đó. Và kẻ chịu tội dĩ nhiên là ta.
Rõ ràng hắn kêu thảm nhưng ánh mắt lại lấp lánh ý cười.
– Ta… vô tội đúng không?
Dương Thiên Vũ gật đầu. Nhớ lại ngày đó, vì hắn vốn không được phụ hoàng sủng ái như các huynh đệ khác nên bị phạt khá nặng. Dù bị phạt hắn vẫn một mực nhận mọi tội lỗi về mình, còn nói rằng Tiểu Duệ không hề hay biết gì, nhị hoàng tử bị kinh hãi cũng làm chứng Tiểu Duệ muốn đi chơi ở chỗ khác. Nhưng giờ nghĩ lại, hắn lại thấy việc này thật ý nghĩa. Từ khi quen Tiểu Duệ, được cùng nàng bày ra đủ thứ trò nghịch ngợm, phá phách, hắn cảm thấy cuộc sống của mình chân thật, giống một đứa trẻ bình thường hơn. Nếu không có nàng, có lẽ đi qua mấy mươi năm cuộc đời, hắn cũng chẳng có gì gọi là kỷ niệm để mà nhớ về nữa.
– Thiên Vũ, huynh lúc nào cũng bảo vệ ta vậy sao?
Hắn không trả lời, chỉ cầm tay nàng, đưa lên môi hôn nhẹ. Tiểu Duệ thấy vô cùng ấm áp trong lòng. Nếu nàng quên, hắn sẽ là ký ức của nàng.
Vừa lúc ấy, có tiếng bẩm báo bên ngoài, Dương Thiên Vũ hơi nhíu mày, hắn đã dặn không được làm phiền, không hiểu kẻ nào không biết phép tắc như thế.
– Vào đi. – Hắn lên tiếng, vẫn nắm tay nàng.
Một người mặc đồ hộ vệ của vương phủ tiến vào, cúi người hành lễ.
– Bẩm vương gia, hoàng thượng có thư khẩn.
Lông mày Dương Thiên Vũ càng nhíu chặt, hắn đưa tay nhận phong thư từ người kia. Sau đó ra hiệu cho người đó lui xuống. Dương Thiên Vũ nhìn phong thư một lát, vẻ như lưỡng lự có nên bóc ra hay không.
– Thiên Vũ, huynh đọc đi.
– Xin lỗi nàng, muốn dành cho nàng mấy ngày mà cũng không thể.
Tiểu Duệ rút tay khỏi tay hắn, lắc đầu.
– Ta rất hiểu chuyện mà, việc quốc gia vẫn quan trọng hơn.
Dương Thiên Vũ được sự thông cảm của Tiểu Duệ mới mở phong thư ra. Càng đọc, lông mày hắn càng nhíu chặt. Tiểu Duệ lặng lẽ mở cửa, gọi người thu dọn phòng ốc. Mấy nha hoàn thấy vẻ mặt của Dương Thiên Vũ thì vô cùng biết điều, làm việc cực kỳ nhẹ nhàng, nhanh chóng. Sau khi thu dọn xong, Tiểu Duệ cho họ lui, tự tay thêm trầm hương vào lò đốt. Khói trầm nhẹ nhàng tỏa khắp phòng, khiến không khí càng thêm tĩnh lặng.
Đọc xong phong thư, Dương Thiên Vũ đặt nó xuống bàn, mắt vẫn nhìn vào đó như đang suy nghĩ gì đó rất lung. Tiểu Duệ tới ngồi bên cạnh hắn, im lặng không nói gì. Hồi lâu sau, Dương Thiên Vũ gấp tờ thư lại, quay qua nhìn nàng.
– Nàng không giận ta chứ?
Tiểu Duệ thấy hắn như vậy thì ngồi gần hơn, nắm lấy ống tay áo hắn.
– Thiên Vũ, ta chưa bao giờ giận huynh cả.
– Cảm ơn nàng. Ta… lúc nào cũng không thể lo được cho nàng.
– Ta cũng rất mạnh mẽ mà, có thể tự lo được. Thiên Vũ, ta giúp gì được cho huynh không?
– Không có gì. Hoàng thượng nói muốn mai ta vào cung, có một số chuyện cần bàn.
– Chuyện gì thế? – Tiểu Duệ vội nói thêm. – Không phải ta muốn can dự chuyện chính sự đâu. Ta chỉ biết, khi có vướng mắc trong lòng, nói ra được sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Ta không muốn phu quân của mình phải âu sầu, lo lắng.
Dương Thiên Vũ bật cười.
– Tiểu Duệ tốt nhất.
Sau đó hắn cầm phong thư lên, tiến về phía bàn để giấy tờ, đặt lá thư này vào xấp thư trong ngăn kéo.
– Hôm kia ta mới nhận được tin có một thế lực nào đó có vẻ như đang thâu tóm kinh tế của Thùy Châu, Hoàng Châu và Chỉ Dương. Ba châu này ở phía tây, giáp với Thiên Tước. Thiên Tước mấy năm nay đều lăm le bờ cõi nước ta. Hoàng thượng lo ngại hai việc này có liên quan tới nhau.