Mai Trắng Trong Tuyết

Chương 12: Chương 12: Dám chạm vào nương tử của bổn vương, giết!




– Mai cô nương! Mai cô nương!

Tiểu Duệ he hé mắt nhìn, nàng đưa tay xoa xoa đầu, vẫn còn cảm thấy khá váng vất, Hắc Mã, Hắc Tôn đang ra sức gọi nàng. Nhìn quanh một hồi, Tiểu Duệ thấy mình đang nằm trong… đại lao. Sao lại thế này? Đệm rơm ẩm thấp, bẩn thỉu, đại lao lờ mờ tối, không khí dày đặc tử khí. Một mình nàng một phòng giam, còn Hắc Tôn và Hắc Mã bị giam ở phòng bên cạnh.

– Mai cô nương, cô không sao chứ?

– Hả? Ta không sao. Tại sao ta ở đây?

– Cô quên rồi ư? Chúng ta bị bọn Hoa công tử bắt đi, cha hắn là huyện lệnh.

Lúc này Tiểu Duệ mới nhớ ra tất cả, nàng giận dữ đá đống rơm dưới chân, quát ầm lên.

– Cái tên Hoa tiểu tử bại hoại đáng chết. Để lão nương bắt được, nhất định sẽ xẻ thịt lột da ngươi.

Mấy người ở phòng giam khác nghe thấy đều kinh hãi nhìn Tiểu Duệ. Thậm chí trong ánh mắt ấy còn ánh lên một tia sùng bái. Mấy kẻ dám chửi Hoa công tử khét tiếng gian ác kia chứ?

– Mai cô nương, đều là lỗi của chúng thuộc hạ.

Tiểu Duệ trợn mắt nhìn Hắc Tôn, Hắc Mã đang quỳ dưới đất, dáng vẻ hận không dùng tính mạng mình để đòi lại tự do cho Tiểu Duệ, nàng lắc đầu ngao ngán.

– Hai huynh đứng lên đi. Đều tại ta lỗ mãng, ham vui.

Ba người chán nản ngồi trong đại lao, Tiểu Duệ tay cầm cọng rơm, mắt nhìn đám tù nhân lâu ngày bẩn thỉu, nhếch nhác xung quanh.

– Hai người nói xem phải làm sao rời khỏi đây bây giờ?

– Cô nương yên tâm, chắc chắn Vương… à chủ nhân sẽ sớm đến cứu chúng ta.

Hai mắt Tiểu Duệ lập tức sáng bừng.

– Chủ nhân các ngươi cứu được chúng ta hả?

Hai người kia đồng loạt gật đầu, tràn đầy tin tưởng, nhưng đột nhiên Tiểu Duệ lại xìu xuống.

– Nhưng hắn làm sao biết được chúng ta ở đâu chứ?

– Tỉnh rồi hả? He… he… – Lời của Tiểu Duệ còn chưa dứt, đã nghe tiếng nói chói tai kèm theo tiếng cười như tiếng dê kêu tiến vào. Tên Hoa công tử ăn vận là lượt, sực nức mùi thơm giữa những phòng giam hôi hám. Hắn vung vẩy cái khăn lụa che mũi. – Tiểu nương tử, ta thích nhất mấy cô nương thú vị như nàng đấy. Mấy kẻ ngoan ngoãn kia, bản công tử chơi chán rồi.

– Phì. Ta nhổ vào!

Hoa công tử lập tức nhảy lùi lại một bước, nheo nheo mắt nhìn Tiểu Duệ.

– Tính ra nhan sắc nàng cũng không tệ, cũng xứng để bản công tử chơi đùa vài hôm. Người đâu, đưa nàng đi tắm rửa sạch sẽ, thay y phục mới rồi mang đến phòng bản công tử.

Mấy tên gia nô dạ ran. Hoa công tử lại ve vẩy khăn, trở về trước. Trong mắt Hắc Mã, Hắc Tôn là nỗi kinh hoàng tột độ. Còn Tiểu Duệ thì như hóa đá. Ngay bây giờ, nàng bị bắt làm tiểu thiếp cái tên béo mập xấu xa, bẩn thỉu đó sao? Hắc Mã, Hắc Tôn lập tức vùng lên, như muốn phá tan nhà lao. Nhưng vừa rồi trong mê dược của tên Hoa công tử còn bỏ thêm mấy thành phần kỳ quái khiến hiện giờ cả ba người đều cảm thấy nội lực tiêu tan, chân tay yếu ớt hơn cả người không luyện võ công.

Bốn mắt Hắc Mã, Hắc Tôn vằn đỏ tia máu, bọn họ ra sức gào thét, lay đập cửa đại lao, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy tên gia nô lôi Tiểu Duệ đi. Tiểu Duệ gắng sức vùng vẫy nhưng giờ sức nàng chẳng khác nào một tiểu cô nương yếu đuối, không thể chống lại mấy tên gia nô to khỏe.

Bị quẳng vào một chiếc thùng lớn chứa nước nóng, rồi lại bị mấy nha hoàn kỳ cọ như giặt giẻ lau. Xong xuôi còn bị bắt mặc mấy thứ quần áo xanh xanh đỏ đỏ rất gớm ghiếc, Tiểu Duệ thực sự không thể nhịn nổi nữa rồi. Mặc kệ là gì, làm sao nàng chịu nổi mối nhục này? Nhân lúc mấy nha hoàn không để ý, nàng cắn mạnh vào tay kẻ đang chỉnh lại tay áo cho nàng. Nha hoàn này hét lên một tiếng, buông nàng ra. Lập tức, Tiểu Duệ xô ngã hai nha hoàn cạnh bên vào thùng nước, lao ra phía cửa.

Tiểu Duệ vừa chạy khỏi cửa được hai bước thì thấy trời đất tối sầm, nàng ngất đi. Một tên gia nô buông cây gậy xuống đất, lắc đầu.

– Nha đầu này cũng bướng bỉnh quá, thật không còn cách nào khác.

Nói rồi hai tên nọ khênh Tiểu Duệ về phòng của Hoa công tử. Tên Hoa công tử thấy Tiểu Duệ đã ngất thì có vẻ không vui, nhưng khi nghe hai tên gia nô giải thích vì Tiểu Duệ luôn tìm cách bỏ trốn nên bọn chúng đành làm vậy, Hoa công tử cũng phẩy tay áo, ra lệnh cho hai tên gia nô lui xuống.

Hắn nhìn Tiểu Duệ mặc chiếc áo đỏ rực đang nằm trên giường. Đôi má ửng hồng, lông mi cong vút, đôi môi mềm mại như quả anh đào, hàng lông mày thanh tú. Kể ra nàng cũng là một giai nhân xinh đẹp động lòng người. Hoa công tử xoa xoa hai tay vào nhau, sung sướng tiến về phía giường.

– Ngoan ngoãn ta sẽ cho làm thập thất phu nhân của ta. Nếu không nghe lời, chỉ còn cách chơi chán đêm, bỏ nàng vào lầu xanh kiếm tiền cho bản công tử thôi. Nàng cũng đừng trách bản công tử vô tình…

Hắn dùng bàn tay béo múp kéo vạt áo ngoài của Tiểu Duệ, hai mắt xanh lè như mắt sói.

– Ha… ha… thật không ngờ mỹ nhân lại tự tìm đến cửa…

Hắn cúi đầu, ngấu nghiến bờ vai trắng như tuyết của nàng. Đang lúc chìm đắm trong dục vọng, Hoa công tử không nghe thấy “ầm” một tiếng. Não hắn còn chưa kịp tiếp nhận âm thanh thì đã thấy bản thân bị nhấc bổng lên không trung, liền sau đó đập văng vào chiếc bàn giữa phòng. Hắn lồm cồm bò dậy.

– Kẻ nào? Kẻ nào dám hành hung bản công tử?

Ngay khi hắn vừa nửa ngồi nửa bò được dậy thì thấy đứng trước mặt hắn, sừng sững như thân tùng là một nam nhân tuyết y phơ phất. Nhưng ngước lên khuôn mặt nam nhân này thì Hoa công tử không rét bỗng run lên bần bật. Ánh mắt toát ra hàn khí lạnh thấu xương. Đôi môi mỏng lạnh lùng hơi mím lại. Một đường gân xanh giận dữ nổi trên trán. Nam nhân bạch y tiến đến cô nương trên giường, kéo lại áo ngoài cho nàng chỉnh tề. Trong mắt hắn ánh lên vẻ nhu tình cùng xót xa. Hắn bế nàng vào lòng, đi thẳng về phía cửa.

– Dám chạm vào nương tử của bổn vương, giết!

Hoa công tử còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì thấy một đám người võ trang chỉnh tề, trói gô hắn lại rồi lôi đi.

Ngày hôm sau, người dân toàn huyện Liêu Sơn hớn hở đi xem tri phủ xử án cha con huyện lệnh Hoa Tài Phú. Bọn chúng tội ác chất chồng, cướp của dân lành, hà hiếp dân nữ, lại còn cấu kết tham ô hối lộ, bị phán quyết xử trảm, tịch thu toàn bộ gia sản sung công.

Nhưng đó là chuyện của ngày hôm sau, còn hôm ấy, khi Tiểu Duệ tỉnh lại đã thấy một nam nhân áo trắng như tuyết đang ôm nàng trong lòng, nhè nhẹ vỗ về lưng nàng. Vừa tỉnh lại đã thấy một nam nhân tuấn mỹ ngay trước mắt, mà tư thế của bọn họ cũng có chút mờ ám, Tiểu Duệ lập tức đỏ bừng hai má.

– Nàng tỉnh rồi?

Tiểu Duệ lập tức nhắm chặt hai mắt, vờ vẫn còn bất tỉnh. Nàng bị nha hoàn của tên Hoa công tử tắm đến đỏ cả người, rồi nàng bỏ chạy, rồi bất tỉnh. Cái quái gì vậy? Tiểu Duệ bừng bừng nộ khí ngồi bật dậy.

– Sao thế? – Dương Thiên Vũ lo lắng hỏi.

– Tại sao trong một ngày ta lại bị ngất tới hai lần? Thiên đạo ở đâu? A… a… a…

Hắc Tôn, Hắc Mã đứng ngoài bịt chặt tai, chạy càng xa càng tốt. Trong khi đó, nam nhân áo trắng lại khẽ cười. Nghe tiếng cười kia, Tiểu Duệ lập tức quay đầu.

– Huynh… huynh cứu ta hả?

– Ừm.

Tiểu Duệ lập tức nhìn xuống người mình, nghi hoặc ngước lên Dương Thiên Vũ.

– Ta… hắn đã…

Dương Thiên Vũ lắc đầu, kéo Tiểu Duệ vào gần mình hơn.

– Để nàng hoảng sợ rồi.

– Á… liệu bọn chúng có đuổi tới đây không? Chúng ta phải mau chóng chuẩn bị một chút. Mấy tên thuộc hạ của con lừa xấu xa đó cũng có chút bản lĩnh đấy.

Dương Thiên Vũ bình tĩnh giữ hai cánh tay đang khua khoắng ầm ĩ của Tiểu Duệ lại, giọng nói trầm ấm vang lên.

– Yên tâm, bọn chúng không làm gì được nữa đâu.

– Là sao? – Tiểu Duệ mờ mịt không hiểu.

– Bọn chúng tội ác tày trời, sao có thể không coi vương pháp ra gì như thế.

– Đúng. Cái tên lừa béo ấy phải bị lăng trì thì mới đền hết tội.

Dương Thiên Vũ khẽ ấn nhẹ trán nàng một cái.

– Nàng cũng độc ác quá rồi đó.

– Gì chứ? Huynh còn không biết hắn định bắt ta về làm thập thất phu nhân gì đó đấy. Đúng là đáng chết.

– Đáng chết. – Dương Thiên Vũ nhắc lại, ánh mắt ẩn chứa sát khí ngợp trời.

– A… ta đói bụng quá, có gì ăn không?

– Hả?

Dương Thiên Vũ ôm trán, không kịp chống đỡ với tốc độ xoay chuyển của Tiểu Duệ. Vừa rồi còn bừng bừng sát tâm, vậy mà chớp mắt một cái đã vứt qua một bên tất thảy, trở thành tiểu cô nương đáng yêu đang đòi ăn rồi. Hắn lắc đầu cười khổ, rồi cũng đứng dậy đi theo Tiểu Duệ ra ngoài.

– Nghe nói nàng nhịn đói suốt mấy ngày liền, vậy ăn nhiều thêm chút đi. – Dương Thiên Vũ vừa nói vừa gắp mấy miếng thịt vào bát Tiểu Duệ.

Tiểu Duệ nhìn hắn đầy nghi hoặc, là hắn đang giễu cợt hay đang quan tâm nàng vậy? Thôi bỏ đi, no bụng vẫn là mục tiêu hàng đầu lúc này. Nhịn đói suốt hai ngày, đang ăn thì bị tên Hoa công tử thối quấy rầy, đến bây giờ mới lại được ngồi ăn uống đàng hoàng, nàng nhất định không để cái dạ dày của mình bị đối xử tệ bạc như thế nữa. Chính vì vậy, Tiểu Duệ một mực chăm chỉ bồi thường cho nỗi thống khổ của cái bụng mà không chút để ý đến nụ cười ấm áp như gió xuân của nam tử áo trắng kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.