Đêm hôm đó, khi Dương Thiên Vũ tắm rửa xong, đang trên đường đi về phía nam viện, nơi Tiểu Duệ bày tiệc rượu, Trần Tĩnh, một thuộc hạ thân tín được bố trí bí mật, ít gây chú ý đã báo với hắn rằng gần đây tâm trạng vương phi không tốt, thường hay nhốt mình trong phòng hoặc trầm lặng suy ngẫm. Quen biết Tiểu Duệ từ nhỏ, hắn dĩ nhiên hiểu rõ tâm tư nàng. Nhưng lúc này nhất thời hắn cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Chính vì vậy Dương Thiên Vũ chỉ dặn Trần Tĩnh chú ý hơn rồi đi thẳng về phía Tiểu Duệ. Quả thực xa nàng cả tháng trời, hắn vô cùng, vô cùng nhớ nàng.
Ngay giây phút Tiểu Duệ nói ra những lời đó, hắn đã biết nhất thời quả thực không cách nào có thể giải thích rõ ràng với nàng. Nhát kiếm ấy chính là ván cược của hắn. Hắn đã đem sinh mạng của bản thân ra để đánh cược một lần. Cược tình cảm, lòng tin của nàng. Nàng đã không làm hắn thất vọng. Nhát kiếm ấy chệch tim một chút. Nàng là người luyện võ, dĩ nhiên không bao giờ có thể sai sót đến mức ấy, chỉ có duy nhất một nguyên nhân để lý giải cho hành động này mà thôi: Nàng yêu hắn, không thể xuống tay với hắn.
Sau khi Tiểu Duệ bỏ đi, Dương Thiên Vũ đã âm thầm ra lệnh cho Trần Tĩnh bám sát nàng, nhưng không được phép để lộ, chỉ âm thầm theo dõi, chờ thời cơ chín muồi. Chính vì vậy tình hình hiện giờ nàng đi đến đâu, làm những gì hắn đều nắm rõ như trong lòng bàn tay.
Hắn đã tỉnh lại từ hôm kia, nhưng vờ như vẫn hôn mê. Thời gian một ngày đó hắn âm thầm bố trí một số hành động. Hôm qua hắn mới để cho toàn bộ gia nhân của vương phủ biết bản thân đã tỉnh. Dù gia nhân trong phủ đều theo hắn ít cũng một năm, nhiều có khi là mấy đời đều phục vụ vương phủ, nhưng Dương Thiên Vũ biết, nhiều khi vì danh lợi hoặc nguyên nhân nào đó, người ta sẵn sàng bán rẻ tất cả, chính vì vậy hắn sợ rằng vương phủ có nội gián của Dương Thiên Khanh nên càng cẩn trọng hành động, chỉ tin dùng mấy người thân tín nhất mà thôi.
Xuân Nhi, Hắc Tôn cũng giúp hắn diễn vở kịch này như thật.
Bởi vì hành động không thành, người của Dương Thiên Khanh nhất định vẫn ở đâu đó tìm cơ hội ra tay. Nếu đã không thể lợi dụng Tiểu Duệ giết hắn, vậy thì chỉ còn cách ám sát. Nhưng vương phủ kín cổng cao tường, hộ vệ tinh nhuệ, việc ám sát quả thực không dễ chút nào.
Cuối cùng Dương Thiên Vũ quyết định, nếu đối phương đã sử dụng yếu điểm duy nhất của hắn để chống lại hắn, vậy thì hắn cũng không ngại phối hợp cùng đối phương một chút. Chính vì vậy Dương Thiên Vũ mới bày ra màn kịch hôm qua, bắt Hắc Tôn mang một trăm hộ vệ gióng trống khua chiêng đi tìm Tiểu Duệ, đồng thời biến bản thân thành kẻ vừa yếu đuối vừa điên cuồng.
Như vậy kẻ trong bóng tối kia sẽ nghĩ rằng mặc dù Dương Thiên Vũ chưa chết nhưng cũng không còn là cánh tay phải đắc lực của hoàng thượng được nữa, sẽ lơ là. Hắn chờ đến lúc đó. Khi kẻ thù đắc thế, nhất định sẽ kiêu ngạo mà lộ ra sơ hở. Chỉ cần toàn lực đánh một kích vào đó sẽ khiến kẻ thù không vong mạng cũng trọng thương.
Dương Thiên Cảnh nghe xong tất cả kế hoạch của Dương Thiên Vũ thì bật cười, đập vào ngực Dương Thiên Vũ một cái. Dương Thiên Vũ bị đau, rên lên một tiếng, Dương Thiên Cảnh càng cười sảng khoái.
– Đệ khá lắm, hại ta lo lắng mấy ngày nay, ăn không ngon ngủ không yên.
– Hoàng thượng thứ tội.
Nói rồi, vẻ tươi cười của Dương Thiên Vũ cũng tắt ngấm, hắn nhìn mông lung về phía trước, Dương Thiên Cảnh thấy vậy thì hơi ngẩn ra, lát sau lên tiếng.
– Đệ vẫn vậy, yêu đến mức không thể quay đầu.
Dương Thiên Vũ cười cười, đúng vậy, từ lần đầu tiên khi nụ cười của Tiểu Duệ chạm vào, làm tan chảy trái tim băng giá của hắn, hắn đã biết bản thân yêu nàng đến không có đường lui nữa rồi. Cả đời này, hắn nguyện trầm luân trong nụ cười như hoa mai dưới nắng xuân ấm áp của nàng.
– Ta quay về hoàng cung xử lý, có gì sẽ bảo Lý công công đưa thông tin đến đệ sau, đệ chú ý tĩnh dưỡng. – Đột nhiên nhớ ra, Dương Thiên Cảnh hơi ái ngại. – Vết thương của đệ thế nào rồi?
Vì mải lo việc chính sự, từ lúc tới đến giờ Dương Thiên Vũ hoàn toàn quên chuyện Dương Thiên Vũ đang bị thương rất nặng. Dương Thiên Vũ nhìn xuống ngực áo, nơi quấn băng trắng tinh của mình rồi lên tiếng.
– Thật kỳ lạ, tối ngày hôm sau khi đệ bị đâm đã có một người tìm đến vương phủ. Hoàng huynh biết người đó là ai không?
– Ai?
– Là Tiên Y.
Cái tên này quả có sức chấn động, Dương Thiên Cảnh kinh ngạc hỏi lại.
– Chẳng phải hắn đã mai danh ẩn tích mấy năm nay rồi ư?
Dương Thiên Vũ gật đầu.
– Mặc dù tin tức đã được phong tỏa nhưng cũng không thể khống chế hoàn toàn. Việc đệ bị ám sát đã lọt ra ngoài không ít. Tiên Y nghe vậy lập tức đến vương phủ, nói muốn tìm vương phi. Sau đó Hắc Tôn vì biết rõ giao tình giữa chúng ta và Tiên Y, cũng biết rõ người này mặc dù tính tình cổ quái nhưng không phải người có dã tâm nên đã nói với Tiên Y việc Tiểu Duệ đâm đệ rồi bỏ đi. Lúc ấy Tiên Y biến sắc mặt, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại quyết định ra tay cứu đệ. Chính nhờ thế đệ mới có thể nhanh chóng tỉnh lại như vậy.
Dương Thiên Cảnh ngẫm nghĩ một chút, nghi hoặc.
– Ông ta cũng dính líu vào chuyện này sao?
– Sau khi tỉnh lại đệ đã hỏi ông ta. Trước đây Tiểu Duệ từng đến tìm Tiên Y mấy lần. Bản thân ông ta cũng nghi ngờ chúng ta hạ độc Mai gia.
– Vậy tại sao lần này lại giúp chúng ta?
– Bởi vì ông ta mới tìm ra được một số chứng cứ, đang chuẩn bị đến báo cho Tiểu Duệ thì nhận được tin đệ bị thương nên lập tức đến vương phủ.
Không khí trong phòng rơi vào trầm tư hồi lâu, cả hai người đều tập trung tinh thần suy nghĩ, xâu chuỗi các sự việc với nhau.
– Đệ thấy thế nào? – Hồi lâu sau Dương Thiên Cảnh lên tiếng trước.
– Hoàng huynh cũng cảm thấy vậy ư? – Dương Thiên Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại.
Dương Thiên Cảnh gật đầu, lông mày hơi nhíu lại, khuôn mặt nghiêm nghị, phong thái quân vương ngút trời.
– Rõ ràng hành động kín kẽ, tỉ mỉ như vậy không phải phong cách của Dương Thiên Khanh. Dù có hai năm chuẩn bị đi chăng nữa, với bản tính của hắn, cũng khó lòng có thể bày ra thế trận vừa rộng lớn vừa tỉ mỉ, rõ ràng từng bước như vậy được.
Dương Thiên Vũ gật đầu.
– Còn có kẻ khác đứng đằng sau.
– Mà kẻ này mới là nguy hiểm. – Dương Thiên Cảnh tiếp lời.
Đột nhiên Dương Thiên Vũ cười cười.
– Hoàng huynh, không cần phải nghĩ nữa đâu, đệ biết kẻ này là ai rồi.
***
Buổi trưa, bọn họ dừng lại ở trong rừng nghỉ ngơi một lát, Đại Hổ đưa một bầu nước và mấy chiếc bánh bao cho Tiểu Duệ.
– Mai tiểu thư, khu vực này không có thành trấn nào, tiểu thư chịu khó một chút vậy. Hi vọng lúc trời tối chúng ta kịp tới trấn nhỏ phía trước để dừng chân.
Tiểu Duệ mỉm cười, lôi từ góc xe ra một chiếc bọc lớn. Nàng mở bọc ra, bên trong là hai con gà nướng và một súc thịt chua.
– Các vị huynh đệ vất vả vì ta rồi, sáng nay ta có tranh thủ chuẩn bị chút đồ ăn đi đường đây.
Nói rồi nàng mang bọc đồ ăn xuống xe, thoải mái ngồi xuống cỏ cùng đám thuộc hạ của Nghiêm Tinh Dã. Bọn họ rất ngạc nhiên, nhưng sau đó lập tức ăn thịt, uống rượu cùng nàng. Thực ra mấy chiếc bánh bao của Đại Hổ hoàn toàn bình thường, không có thuốc mê, bởi lẽ hắn đã nhận được thư của quận vương, nói phải hết lòng phục vụ Mai tiểu thư, kể cả có đến chậm một chút cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được để Mai tiểu thư phật ý. Nhận được thư này, ban đầu Đại Hổ toát mồ hôi lạnh, bởi hành động hắn làm, nếu bị quận vương phát giác, chắc chắn đầu hắn sẽ không thể ở trên cổ được nữa. Nhưng hình như Mai tiểu thư không có ý định tố cáo hắn. Cũng có thể nàng ta hiện giờ đang đi cùng bọn hắn nên vẫn nhu thuận, sau này gặp quận vương biết đâu lại giở trò lật lọng, tố cáo bọn hắn từng bỏ thuốc mê vào đồ ăn của nàng ta thì sao?
Đại Hổ đã bàn bạc cùng những tên khác, bọn họ thống nhất dù có chết cũng không khai ra chuyện này. Nếu chẳng may bị truy cứu sẽ thống nhất nói rằng do Mai tiểu thư mệt mỏi quá độ nên mới ngủ say như vậy. Cũng may sự việc mới xảy ra có một ngày nên nói dối có lẽ vẫn có cơ hội thoát tội.
Bây giờ đám thuộc hạ của Nghiêm Tinh Dã không dám càn rỡ, ngược lại vô cùng phối hợp với Tiểu Duệ. Nàng ăn thịt, uống rượu, bọn họ cũng vui vẻ ăn thịt, uống rượu cùng nàng. Thậm chí trong lòng bọn chúng còn nảy sinh hy vọng cố gắng kết thân với nàng, biết đâu nàng sẽ nương tình mà không tố cáo sai lầm của bọn chúng với quận vương. Vì bọn chúng đã chứng kiến Mai tiểu thư tốt bụng cứu giúp người phụ nữ và đứa trẻ ăn mày kia nên hy vọng trong lòng bọn chúng càng ngày càng mãnh liệt.
Ăn uống xong xuôi, Tiểu Duệ nhìn một vòng khu rừng, vừa phủi phủi tay vừa đứng dậy.
– Chúng ta đến đâu rồi?
– Mai tiểu thư, đã gần đến Thùy Châu rồi. Hy vọng tối mai kịp đến địa phận Thùy Châu.
Mấy người còn lại mặt mày vô cùng tươi tỉnh, bởi vì mấy ngày nay lúc nào bọn họ cũng lo lắng phấp phỏng không yên. Dù quận vương đã sắp xếp đi chăng nữa cũng vẫn có nguy cơ vô tình bị quan phủ giữ lại khám xét hoặc xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. Nhưng chỉ cần đến được Thùy Châu thì bọn họ có thể kê cao gối ngủ rồi. Thùy Châu tuy vẫn đang trong tình thế giằng co giữa Thiên Tước và Huyền Vũ, nhưng về cơ bản thành trì vẫn thuộc về đại hoàng tử và Thiên Tước, đó chính là lãnh địa của bọn chúng.