Sau hôn lễ, mặc dù nói ba ngày Dương Thiên Vũ không phải vào chầu, nhưng hắn và Tiểu Duệ vẫn cần tiến cung thỉnh an thái hậu và tạ ơn ban hôn của hoàng thượng. Chính vì vậy, sau khi giúp nàng sửa soạn y phục, hai người ăn chút điểm tâm rồi cùng tiến cung. Bởi chẳng còn nhớ được bất cứ chuyện gì trước đây nên lần tiến cung này của Tiểu Duệ cũng xem như lần đầu tiên. Bởi vậy, dù biết thân phận vương phi không nên nhìn ngó lung tung, nàng vẫn không kìm được, thi thoảng nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút.
Hoàng cung thật lớn, cũng thật lộng lẫy. Mái ngói lưu ly cong vút như con thuyền lướt trên làn sóng xanh. Cung điện sơn son thếp vàng xa hoa, quyền quý. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời lam nhạt trên cao. Tường thành cao như thế kia bỗng khiến bầu trời như nhỏ lại. Nàng hơi nghiêng người, thì thầm vào tai Dương Thiên Vũ.
– Thiên Vũ, dù hoàng cung lộng lẫy, ta vẫn thích bầu trời trên Lâm Vũ vương phủ hơn.
Khóe môi hắn khẽ cong lên khi nghe thấy nàng nói như vậy. Hai người tiến vào Cảnh Thọ cung. Nàng vốn không rành mấy thứ lễ nghĩa phiền phức trong cung nên nhất nhất đều làm theo Dương Thiên Vũ. Sau khi hành đại lễ với thái hậu, họ được ban ghế ngồi. Lúc này Tiểu Duệ mới có thời gian quan sát xung quanh một chút. Thái hậu đang ngồi trên chiếc ghế chạm hình phượng. Đầu bà đội chiếc trâm vàng rất lớn, chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy được sự tôn quý.
Nhân tiện các phi tần cũng đang đến thỉnh an, thái hậu bèn giới thiệu Tiểu Duệ với mọi người. Nàng nhìn một lượt, tất cả phi tần của hoàng thượng đều có dung mạo như hoa như ngọc. Hôm nay hoàng hậu bị cảm nên không tới, chính vì vậy nàng vẫn chưa được diện kiến hoàng hậu. Nhưng dù là Hiền phi nàng gặp hôm qua hay các phi tần ở đây hôm nay, trong vẻ xinh đẹp mỹ miều lại hàm chứa không ít phần lãnh đạm, lạnh lùng. Nàng âm thầm thở dài. Sống trong hậu cung, cả ngàn mỹ nữ tranh sủng của quân vương, chắc chắn rất khốc liệt, rất thê thảm. Với nàng, thà không cần gả đi, sống cuộc đời nghèo khó nhưng tự do tự tại như trước đây còn hạnh phúc hơn cảnh trâm vàng vòng bạc đeo đầy mình nhưng cô đơn, lạnh lẽo chốn thâm cung này.
Mặc dù giới thiệu một lượt, chào hỏi một lượt như vậy, nhưng Tiểu Duệ chẳng nhớ nổi ai với ai, có quá nhiều người, dung mạo ai cũng xinh đẹp, lạnh lùng giống nhau, nhất thời Tiểu Duệ không cách nào ghi nhớ nổi. Cũng may nàng chỉ là một vương phi, chẳng mấy liên quan đến bọn họ, nên không cố gắng nhớ làm gì. Huống hồ nàng còn nghe nói, phi tần trong hậu cung nay thịnh mai suy, các chức vị thay đổi nhanh hơn thời tiết, nàng nhớ được mấy người này hôm nay, nhưng chắc gì mai họ còn là họ?
Sau khi trò chuyện một lát, Dương Thiên Vũ xin phép thái hậu đến tạ ơn hoàng thượng, thái hậu cũng không giữ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với bọn họ. Ra khỏi Cảnh Thọ cung, Tiểu Duệ vô thức thở phào một cái, chỉ nghe tiếng cười khẽ bên tai. Tiểu Duệ liếc qua, còn tưởng mình nghe lầm, vì thấy vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
– Mệt lắm đúng không?
Lúc này nàng mới dám khẳng định tiếng cười kia không phải nghe lầm. Tiểu Duệ le lưỡi.
– Nhìn họ thật khổ sở, lúc nào cũng phải làm điệu bộ cứng nhắc đó, không mệt chết mới lạ!
– Đúng vậy, vậy nên nàng chỉ cần là vương phi của ta là đủ. – Dương Thiên Vũ không ngờ cũng hùa theo nàng.
– Huynh không sợ mình nói vậy sẽ bị trách tội sao?
Hắn bật cười.
– Ta cũng không phải phi tần của hoàng thượng, trách ta tội gì chứ?
Tiểu Duệ bật cười vui vẻ, lúc này nàng mới nhận ra từ lúc bước chân vào hoàng cung, đến tận giờ nàng mới thả lỏng tâm trạng thế này, đúng là căng thẳng thật.
– Tháng sau là sinh nhật hoàng thượng. Hoàng thượng nói chỉ là gia yến thôi, vì vậy lúc đó cũng muốn nàng tham gia.
– Hả? Nhưng…
– Nếu nàng không muốn vào cung nữa cũng không sao, tới lúc đó ta sẽ nói nàng bị ốm.
Tiểu Duệ đột nhiên ghé sát hắn, thì thầm.
– Thiên Vũ, làm vậy sẽ phạm tội khi quân đấy.
Hắn cười cười.
– Trước giờ hoàng thượng luôn muốn ta không cần câu nệ nghi thức rườm rà nhưng ta chưa từng không tuân thủ bất cứ điều gì. Nàng biết tại sao không?
– Tại sao?
Hai người vẫn chầm chậm bước, thì thầm trò chuyện. Vì Dương Thiên Vũ là vương gia nên thi thoảng công công hoặc cung tỳ thấy họ đều hành lễ, cũng không ai dám đến gần.
– Bởi vì ta để dành điều đó cho nàng. Để nàng có thể thoải mái một chút, không bị mấy thứ lễ nghi cứng nhắc của hoàng cung gò ép.
Có một cái gì thật mềm mại như đuôi thỏ nhẹ nhàng cọ cọ trái tim Tiểu Duệ. Nàng nhìn hắn, gương mặt anh tuấn nghiêng nghiêng. Đúng như lời hắn nói sáng nay, hắn muốn đối xử với nàng thật tốt, và giờ đây mọi việc hắn đang làm cũng luôn nghĩ cho nàng. Tiểu Duệ lén thò tay khỏi vạt áo dài, nắm lấy tay hắn. Hai người lặng lẽ bước đi bên nhau. Người ta nói, người trong hoàng thất đều máu lạnh vô tình, dù bẩm sinh không phải người máu lạnh thì qua thời gian cũng trở thành kẻ vô tình. Nhưng chẳng có gì là tuyệt đối. Nàng đã thấy rồi, đã thấy một người trong hoàng thất chân tình, thâm tình rồi!
– Thiên Vũ, có phải hoàng thượng rất yêu Hiền phi không?
Hắn lắc đầu.
– Ta cũng không biết nữa.
Không biết? Rõ ràng hoàng thượng sủng ái nàng ta như thế. Tại sao lại không biết chứ? Thấy Tiểu Duệ đăm chiêu, Dương Thiên Vũ nói thêm.
– Yêu một người là chuyện chỉ bản thân người ấy biết. Chúng ta, những người ngoài, chẳng qua chỉ nhìn thấy những thứ thể hiện bề nổi mà thôi, làm sao có thể đánh giá được hết.
Tiểu Duệ gật gù, không nói gì thêm nữa. Đi thêm một lát hai người đã tới nơi. Tiểu Duệ bước sau Dương Thiên Vũ nửa bước, cúi người hành lễ. Nhưng hoàng thượng lập tức tiến lên, đưa tay đỡ hai người dậy.
– Được rồi, ở đây cũng không có người ngoài, không cần quá đa lễ.
Lần này trời sáng, Tiểu Duệ có cơ hội nhìn rõ hoàng thượng hơn. Đêm qua trời tối, dù đèn sáng cũng không nhìn rõ được bằng ánh sáng ban ngày. Lúc này nàng mới nhận thấy hoàng thượng không còn trẻ nữa. Bên mắt người đã có vết chân chim. Nhưng ánh nhìn của người vẫn rất uy nghiêm, dường như không cho phép bất cứ kẻ nào dám mạo phạm. Giọng nói của hoàng thượng khi trò chuyện cùng Dương Thiên Vũ và Tiểu Duệ cũng rất thoải mái, giống như huynh đệ trong những gia đình bình thường đang trò chuyện với nhau.
Nói chuyện một lát thì hoàng thượng cho hai người lui. Một phần vì hoàng thượng bận chính sự, một phần vì nói muốn Dương Thiên Vũ có thời gian ở bên vương phi.
– Thiên Vũ. – Trên đường trở về, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Tiểu Duệ lên tiếng. – Nghe nói Ngự hoa viên rất đẹp, huynh dẫn ta tới đó xem một chút được không?
– Dĩ nhiên rồi.
***
Ngự hoa viên vô cùng rộng lớn, có vô số kỳ hoa dị thảo. Hai người dừng bước trước một hồ nước trong vắt, trong hồ thả mấy khóm sen, vì mùa đông nên sen đã tàn, chỉ còn lấp ló mấy đài sen già ẩn mình sau những chiếc lá xanh sẫm. Cạnh hồ sen là hệ thống núi giả. Đá được vận chuyển vào đây, sắp xếp thành hình những ngọn núi không quá cao, nhưng hình thù nhìn vừa tự nhiên lại cũng rất sống động, nhìn từ xa còn có cảm giác như thấy chín con rồng uốn lượn vờn quanh viên ngọc xanh biếc là hồ nước kia vậy.
Điều đặc biệt nhất là trong này có một suối nước nóng. Nước nóng được dẫn vào những lối nhỏ ngầm dưới vườn hoa, khiến mùa đông mà trong vườn vẫn rực rỡ đủ sắc màu y như đang giữa mùa xuân. Tiểu Duệ vui vẻ ngắm nhìn những màu sắc rực rỡ nơi này, mỉm cười vui vẻ.
– Thiên Vũ, chúng ta qua giả sơn chơi đi.
Nàng đã dợm bước đi nhưng bị hắn níu lại.
– Giả sơn thoạt nhìn có vẻ vô hại nhưng được bố trí theo ngũ hành bát quái, nếu không thông thuộc rất dễ lạc đường. Cả ngày hôm qua nàng mệt mỏi rồi, không nên vào đó, chẳng may lạc đường sẽ rất phiền phức.
Tiểu Duệ khẽ nhíu mày, sao lại có mê cung trong ngự hoa viên được chứ? Dù sao đây cũng là nơi dạo chơi của thái hậu, hoàng thượng và các phi tần mà.
– Huynh không biết đường ư?
– Giả sơn này mới được xây dựng cách đây không lâu, là quà của hoàng thượng mừng thọ thái hậu vào năm ngoái. Nghe nói sắp xếp theo phong thủy. Ta thấy bảo cũng chỉ là mê cung đơn giản thôi, không quá khó thoát ra. Nhưng hôm nay nàng mệt rồi, đợi dịp khác sẽ đưa nàng đi khám phá nơi này.
Quả thực hôn lễ long trọng như vậy khiến nàng khá mệt. Chưa kể sáng nay còn phải dậy sớm, vào cung thỉnh an thái hậu và hoàng thượng.
– Huynh nói làm ta cũng thấy hơi mỏi rồi. Chúng ta về đi. À, ba ngày huynh được nghỉ có bao gồm hôm nay không?
Hắn lắc đầu, nắm tay dắt nàng quay trở ra.
– Ba ngày này nàng muốn đi đâu không?
Tiểu Duệ ngẫm nghĩ, những nơi nổi tiếng ở kinh thành đều đã đi cả rồi. Lâm Vũ vương gia lúc nào cũng bận rộn nên nàng thường đi chơi khắp nơi để giải khuây. Bất giác, Tiểu Duệ hơi dựa người vào cánh tay vững chãi đang đỡ nàng kia.
– Thiên Vũ, ta… muốn… ở cạnh huynh…
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, Dương Thiên Vũ bật cười. Đúng vậy, cô nương ngang ngược cuối cùng cũng trưởng thành rồi, rất ra dáng nữ nhi e thẹn.
– Không được cười trêu ta!
Nàng nhéo tay hắn một cái, xa xa có mấy thái giám và cung nữ nên Dương Thiên Vũ không thể lỗ mãng, đành cắn răng chịu đau xin tha mạng. Dù có được gả đi rồi thì Mai Tư Duệ vẫn là cô gái lém lỉnh như hắn quen biết bao năm nay.
– Ta đã chuẩn bị một nơi, hy vọng nàng sẽ thích.
Hắn nhìn thẳng về phía trước, nói. Tiểu Duệ nghiêng người nhìn qua, thấy khuôn mặt anh tuấn đầy vui vẻ kia, bất giác cũng mỉm cười. Hạnh phúc là gì? Chỉ đơn giản là được nắm tay, bước đi bên cạnh người mình yêu thương.