Mùa đông, tuyết lất phất rơi trắng xóa đất trời. Tiểu Duệ một thân y phục đỏ thẫm đứng dưới tuyết trắng, nhìn như một đốm lửa đỏ rực. Dương Thiên Vũ bung chiếc dù trúc màu trắng, che cho nàng. Một tay hắn đỡ nàng lên xe. Chiếc xe ngựa xa hoa thẳng tiến vào kinh thành.
– Sao thế? – Thấy Tiểu Duệ gà gật dựa vào vai hắn, Dương Thiên Vũ lên tiếng hỏi.
Tiểu Duệ che miệng ngáp dài một cái, lắc lắc đầu cho tỉnh táo.
– Ăn no buồn ngủ quá.
Dương Thiên Vũ bật cười. Hắn kéo đầu nàng vào vai mình.
– Vậy chợp mắt một chút đi.
Tiểu Duệ lập tức nhảy dựng lên như phải bỏng.
– Không được, cẩn thận kẻo hỏng lớp trang điểm với kiểu tóc.
Dương Thiên Vũ định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, để mặc Tiểu Duệ soi tới soi lui bằng chiếc gương đồng nhỏ.
– Thiên Vũ, có phải có một sợi tóc rơi ra rồi không?
– Không đâu, nàng rất đẹp.
– Trang điểm thế này ta không quen chút nào.
– Được, vậy lần sau không cần trang điểm như này nữa.
– Sao được chứ. Nếu không trang điểm sẽ rất xấu xí.
Dương Thiên Vũ không biết phải nói gì thêm. Nữ nhân quả là kỳ lạ. Trang điểm thì kêu phiền phức, không trang điểm thì lại sợ xấu xí. Vì để tránh Tiểu Duệ lại tiếp tục than thở về mấy việc này, hắn liền chuyển chủ đề, nói từ chuyện Táo Xanh đến chuyện tình hình thiên tai, nhân tai ở phía tây.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến nơi. Yến tiệc được tổ chức ở phía ngoài Ngự hoa viên. Hai người đến nơi đã là quá trưa. Tiểu Duệ nhìn quanh, không thấy cả hoàng thượng lẫn thái hậu đâu, nhưng các vị đại thần và các phi tần đã có mặt từ lâu, mọi người thì thầm trò chuyện cùng nhau. Các nhạc công cũng tấu vài giai điệu nhẹ nhàng.
Sau khi hai người đến không lâu thì có tiếng thái giám hô to thông báo thái hậu, hoàng thượng và hoàng hậu đến. Tiểu Duệ tò mò hơi nghển cổ nhìn. Thực ra nàng còn chưa từng nhìn thấy hoàng hậu. Lần trước đến vấn an thái hậu nhưng hôm ấy hoàng hậu bệnh nên nàng không có cơ hội gặp. Ba người chậm rãi tiến vào. Thái hậu vẫn lạnh lùng, uy nghi như thế. Thái hậu tín Phật, cũng là người nổi tiếng nhân từ, nhưng người vẫn toát ra khí chất oai nghiêm của một bậc quốc mẫu. Hoàng thượng hôm nay một thân hoàng bào vàng rực, vạt áo thêu hình rồng, sắc mặt rất tốt, miệng còn hơi mỉm cười. Theo phía sau hoàng thượng là hoàng hậu. Xét về nhan sắc, có lẽ hoàng hậu không thể bằng Hiền phi. Nhưng luận về khí chất, không ai có thể sánh bằng hoàng hậu. Hoàng hậu chậm rãi bước phía sau hoàng thượng nửa bước, dáng vẻ đoan trang, nho nhã, quý khí ngời ngời, lại có chút lạnh lẽo cô độc. Tiểu Duệ nhìn hoàng hậu đến ngơ ngẩn. Dù không có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành như Hiền phi, nhưng quả thực Tiểu Duệ thích khí chất của hoàng hậu nương nương hơn.
Sau khi thái hậu, hoàng thượng và hoàng hậu an vị. Hoàng thượng nói đôi lời, thái hậu cũng chúc vài câu. Lần lượt tiếp sau đó là hậu cung và mấy vị đại thần cùng chúc tụng. Tiểu Duệ nhìn quanh, thấy Hiền phi hôm nay cũng một thân cung trang đỏ rực, cực kỳ mỹ lệ, đẹp đến chói mắt. Nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút hụt hẫng. Sau mấy lượt rượu chúc mừng là đến các tiết mục biểu diễn.
Đầu tiên là màn múa của các vũ nữ trong đội vũ nữ của hoàng cung. Họ đều là những người được tuyển chọn và đào tạo khắt khe. Ai cũng dáng mềm như liễu, chân dài eo nhỏ, da trắng như tuyết, yểu điệu như nước.
Đang vui vẻ xem biểu diễn, đột nhiên tầm mắt Tiểu Duệ nhìn thấy một người, hàng lông mày thanh tú của nàng hơi nhăn lại. Người kia cũng vừa lúc nhìn về phía nàng, hắn hơi nhếch môi cười, nâng chén rượu trên tay lên, hướng về phía nàng, sau đó uống cạn. Nhưng liền ngay sau đó hắn dời tầm mắt, tiếp tục trò chuyện với những người ngồi xung quanh.
Dương Thiên Vũ cũng quay qua, ân cần hỏi nàng.
– Sao thế?
– Không… không có gì.
Không hiểu sao nhìn thấy kẻ đó Tiểu Duệ lại cảm thấy không thoải mái, nàng cũng không biết rõ nguyên do, dù chỉ mới gặp hắn hai lần nhưng linh cảm cho Tiểu Duệ biết, hắn chắc chắn không phải kiểu người đơn giản như bề ngoài thể hiện. Nghĩ đến đây, nàng muốn bật cười trào phúng chính mình, là người sống trong hoàng tộc, có ai là đơn giản? Chưa kể đến việc cơ nghiệp của tên Thái Khanh quận vương kia lại lớn như thế, kinh doanh những mặt hàng hốt bạc như vậy, đâu thể là người đơn giản, trong sạch được. Tiểu Duệ kiên quyết quay đầu, tiếp tục thưởng thức màn múa điêu luyện của các vũ công.
Sau màn biểu diễn của các vũ công, nhạc công cung đình, hậu cung bắt đầu xôn xao trổ tài nhằm thu hút ánh nhìn của hoàng thượng. Dù hoàng thượng cố gắng không độc sủng Hiền phi, nhưng rõ ràng sự sủng ái của người với Hiền phi quá lớn, khó tránh khỏi sự ghen ghét, đố kỵ chốn hậu cung. Thử nghĩ mà xem, mấy ngàn nữ nhân tranh giành một nam nhân, quả là khốc liệt, quả là đáng thương.
Tiểu Duệ nghiêng người, lén thò tay ra nắm lấy tay Dương Thiên Vũ. Hắn không hiểu chuyện gì, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của nàng thì cũng nắm lại. Tay hắn rất ấm, có thể sưởi ấm cả bàn tay, cả trái tim người được nắm.
Tiểu Duệ uể oải nhìn những tiết mục từ đánh đàn, thổi sáo, đến ngâm thơ, vẽ tranh, đố chữ của các cung tần mỹ nữ. Ban đầu còn có chút thú vị, càng về sau càng nhàm chán. Buổi chiều nhanh chóng trôi qua như vậy. Một hàng dài cung nữ lần lượt tiến vào, trên tay mỗi người là một chiếc đèn lồng đỏ rực. Váy cung nữ màu hồng phấn hòa cùng đèn lồng đỏ rực trên tay, mỗi bước đi uyển chuyển khiến khung cảnh nhàm chán có thêm vài phần sống động. Các cung nữ này treo đèn lồng vào các vị trí đã được định sẵn rồi đồng loạt khom người lui ra. Khung cảnh chập choạng tối lập tức sáng rực hẳn lên, có chút mơ hồ, hư ảo.
Các phi tần đều đã mệt nên lúc này một đội hý kịch lên đài. Mấy vở kịch này đều do thái hậu chọn. Thái hậu thích xem kịch, vì vậy lúc này người tỏ ra vui vẻ nhất, chăm chú xem. Mọi người lặng lẽ ngồi thưởng thức các món sơn hào hải vị trên bàn tiệc.
Khi vở kịch đang đến đoạn cao trào thì một công công đi đến bên cạnh Dương Thiên Vũ, nói nhỏ vào tai hắn rồi lui xuống. Dương Thiên Vũ nghiêng người, thì thầm với Tiểu Duệ. Hắn nói hoàng thượng có việc đột xuất muốn triệu kiến hắn một lát. Hắn đi rồi sẽ lập tức về ngay. Hắn vẫn lo nàng ngồi đây một mình buồn. Tiểu Duệ lập tức ra dấu cho hắn cứ đi, nàng vẫn ổn, không sao cả, nàng cũng thấy không khí này rất thoải mái.
Sau khi Dương Thiên Vũ đi rồi, Tiểu Duệ cũng không mấy để tâm, nàng tự rót rượu cho mình, uống liền mấy chén. Rượu hôm nay đều là mỹ tửu, vừa rồi ngồi cạnh Dương Thiên Vũ, hắn luôn ngăn không cho nàng uống nhiều. Bây giờ hắn không ở đây canh chừng, Tiểu Duệ nhân cơ hội thoải mái một chút. Trên đài cao, màn kịch vẫn đang diễn ra. Đột nhiên Tiểu Duệ như thấy khung cảnh có chút nhòe đi, lấy tay sờ má thì thấy nóng rực. Nàng cúi người, lắc lắc đầu, lúc trước uống chúc mừng hoàng thượng ba chén, giờ tự mình uống ba chén, vậy mà đã có cảm giác chếnh choáng, rượu này mạnh vậy sao?
Tiểu Duệ vươn tay lấy một chiếc bánh, nhấm nháp. Nhưng quả thực rượu này rất thơm, uống vừa cay cay ngọt ngọt, không biết tên là gì nữa. Tiểu Duệ rót thêm một chén, từ từ nhấm nháp. Nhưng nàng không uống hết chén rượu này vì cảm thấy rượu đã ngấm, có chút choáng váng. Nhìn mọi người vẫn ăn uống, xem kịch vui vẻ, Tiểu Duệ khẽ quạt quạt tay cho thoải mái. Giữa trời mùa đông tuyết rơi mà hai má nàng ửng hồng, nóng ran. Nhìn ra Ngự hoa viên cũng được chăng đèn kết hoa rực rỡ bên kia, Tiểu Duệ thật muốn đi ra đó dạo một chút, hít thở không khí thoáng đãng và yên tĩnh một lúc.
Nàng cố gắng chống cự, mở to mắt xem kịch cũng chỉ được khoảng một khắc, sau đó người lâng lâng vừa thoải mái vừa bức bối vì phải cố tỏ ra nghiêm túc, đoan trang. Nàng nhớ cảm giác đến tửu lâu uống rượu, có thể thoải mái gác chân lên ghế, hát hò linh tinh, thậm chí làm những chuyện điên rồ khác cũng không bị ai nhìn ngó.
Thấy mọi người vẫn chăm chú xem kịch, Tiểu Duệ len lén đứng dậy, đi về phía Ngự hoa viên. Tiếng trống, nhạc khiến nàng cảm thấy có chút nhức đầu nên bước chân vô thức tìm đường rời xa âm thanh ấy. Bên ngoài gió lạnh giúp nàng cảm thấy thư thái, tỉnh táo hơn rất nhiều. Tiểu Duệ chậm rãi tản bộ trên những lối đi có treo đèn lồng sáng rực. Đi một lát nàng đã thấy đầu óc thanh tỉnh rất nhiều.
Đi dạo trong cung, cảm giác quả thực cũng không tệ. Tiểu Duệ bắt đầu thấy vui vẻ, muốn đi thêm chút nữa. Phía bên phải có một chiếc cửa bán nguyệt, phía trong đó cũng không được treo đèn kết hoa như bên này, không những thế bên trong còn văng vẳng âm thanh gì như tiếng khóc. Tiểu Duệ nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe. Hôm nay là ngày đại hỷ, kẻ nào dám ầm ĩ khóc náo trong hoàng cung? Tiểu Duệ nhăn mày, bước chân tò mò tiến vào lối đi nhỏ ấy.
Sau đó, nàng sững người, nép mình sau một cây cổ thụ to. Trước mắt nàng là một người phụ nữ đang lặng lẽ đứng nhìn vô định vào bóng đêm. Nhìn cách phục trang, có lẽ là một phi tần, phẩm cấp cũng không phải thấp. Nhưng dưới chân người này là hai cung nữ đang quỳ dưới đất, khóc lóc vô cùng thảm thiết. Tiểu Duệ khẽ nhíu mày, có lẽ chủ tử nào đó đang dạy dỗ cung nhân nhà mình. Nàng chép miệng, thở dài. Đã từng nghe nói cuộc sống của các cung nữ trong cung không dễ dàng gì, hầu hạ chủ tử tốt thì không nói, nhưng nếu có sai sót gì rất dễ mất cái mạng nhỏ bé. Tiểu Duệ định lui người trở ra, nàng cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của người xa lạ. Nhưng vừa lúc ấy, dưới ánh đèn mờ mờ, nàng nhìn thấy người phụ nữ kia đưa tay lau giọt lệ nơi khóe mắt, nở một nụ cười thê lương, giọng nói nhẹ như gió thoảng.
– Các ngươi đứng dậy cả đi. Ta đã quyết rồi.