Mai Trắng Trong Tuyết

Chương 64: Chương 64: Kinh tâm




Xuân Nhi tự mình mang mấy món trang sức đi, sau đó gọi người đến nhà kho lấy các món đồ hồi môn của Tiểu Duệ. Ngày thành hôn, đồ hồi môn của nàng đều do Dương Thiên Vũ chuẩn bị, rất nhiều thứ quý giá, đắt tiền, bây giờ cũng có thể quy ra một món tiền lớn để giúp binh sĩ. Dù hoàng thượng hay Dương Thiên Vũ không cần đi chăng nữa, nàng cũng vẫn muốn giúp mọi người.

Sau khi Xuân Nhi đã đi lo liệu mấy việc ấy rồi, Tiểu Duệ đóng cửa, ngồi một mình trong phòng, lúc này nàng mới lấy tờ giấy cất trong tay áo ra. Tờ giấy mỏng, nhưng chất liệu rất dai nên không sợ rách, nàng cẩn thận mở ra, đọc.

Tờ giấy chậm rãi rơi xuống bàn, Tiểu Duệ thẫn thờ nhìn về phía đó, nhưng không hề động đậy. Nàng nhìn chằm chằm vào đó hồi lâu, giống như thể những con chữ trên ấy là một cái gì đó hoàn toàn xa lạ. Rất lâu sau, Tiểu Duệ mới động đậy ngón tay, nhặt tờ giấy lên, đọc một lần nữa. Không sai, vẫn là những dòng chữ ấy, thông tin này thực sự đã khiến nàng chấn động.

Những thông tin ghi về Mai gia khá khớp với những điều Dương Thiên Vũ và Tiên Y nói. Nhưng còn trận hỏa hoạn năm xưa thì trên này ghi rõ ràng. Lúc ấy Nhữ Lam ở phía bắc cũng khá hỗn loạn, có tới ba, bốn thế lực đang tranh giành nhau. Có một đội quân nhỏ khoảng mấy nghìn người đánh về phía cổng bắc kinh thành. Ý đồ chính của bọn chúng không phải giết người chiếm đất, mà chính là quấy phá, cướp bóc. Lúc ấy đội quân này đang ở vào thế yếu, nguy cơ bị tận diệt rất cao, lương thảo đều cạn kiệt, chính vì vậy thường xuyên cho những toán quân nhỏ xuống đánh cướp lấy tiền bạc, lương thực. Sau khi dẹp tan đội quân ấy, Mai tướng quân trở về phủ, bày một bữa tiệc nhỏ. Bữa tiệc này không mời người lạ, chỉ có nhị hoàng tử (tức đương kim hoàng thượng) ghé qua một lát. Sau đó chỉ có người của Mai phủ ăn uống vui vẻ. Đến nửa đêm, Mai phủ đột nhiên bốc cháy dữ dội, ngọn lửa kinh hoàng đột nhiên bùng phát khắp nơi, khiến toàn bộ Mai gia chìm trong biển lửa; thêm nữa, bữa tiệc rượu say sưa khiến người của Mai phủ lơ là cảnh giác, tất cả đều đang say nên không một ai thoát thân.

Tiểu Duệ nắm chặt hai tay. Bốn chữ “không một ai thoát” quay cuồng trong đầu. Ngoài nàng ra thực sự không còn ai thoát khỏi đại nạn ấy? Hoàng thượng xuất hiện tại Mai gia trước bữa tiệc, trước trận hỏa hoạn là vô tình hay cố ý? Tiên hoàng có sáu hoàng tử, thì bốn người bình an trưởng thành, nhưng cuối cùng chỉ còn hai người, một người đăng cơ, còn người kia là Lâm Vũ vương gia, chuyện này có ẩn tình gì không? Cha nàng đường đường là tướng quân, lăn lộn trên sa trường bao năm, sao có thể mất cảnh giác đến mức uống say tới không biết gì, hỏa hoạn không biết? Hỏa hoạn thường xuất phát từ một nơi sau đó lan rộng, Mai phủ cũng không nhỏ, tại sao khắp nơi lửa cháy điên cuồng đến nỗi không ai chạy thoát? Tiên Y nói thi thể những người hầu trúng loại độc hiếm gặp, liệu có phải độc đã bị bỏ vào từ bữa tiệc?

Nàng chậm rãi mở nắp chiếc lò sưởi cầm tay, trong đó đám than vẫn hồng rực, bỏ tờ giấy vào. Tờ giấy bắt lửa lập tức bùng lên, chỉ chớp mắt sau đã chỉ còn là đám tàn tro. Tiểu Duệ cẩn thận đóng nắp lại, đặt nó lên bàn.

Tất cả những nghi vấn ấy xoáy vào tâm trí, càng khiến nàng hoài nghi. Nhưng phải tra thế nào đây? Tất cả giống như một mối dây rối tung, nàng quả thực không biết nên gỡ như thế nào? Đâu là chân tướng?

Nhưng có những chuyện, biết rõ chân tướng chỉ càng khiến người ta đau lòng hơn…

***

Dương Thiên Vũ và Mai Tư Duệ mỗi người ngồi một bên bàn. Trên bàn, hai tách trà đã nguội ngắt, hạ nhân cũng không được bước chân vào phòng để thay trà. Căn phòng rộng lớn nay càng mênh mông, lạnh lẽo hơn. Hồi lâu sau, Dương Thiên Vũ nắm lấy tay Tiểu Duệ.

– Hoàng thượng cho ta hai ngày để chỉnh đốn quân đội, sau đó lập tức cấp tốc khởi hành. Hiện tại tình thế nguy ngập, không thể chần chừ lâu.

Tiểu Duệ nghe nói thì như giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ trong đầu, chỉ hơi gật.

– Ta biết rồi, chiều nay huynh sẽ đi đúng không?

– Ừm.

Trước đây Dương Thiên Vũ khi còn là lục hoàng tử cũng đã cầm quân đánh giặc nhiều lần, nhưng mấy năm nay hắn chủ yếu ở kinh thành phụ giúp hoàng thượng xử lý công việc. Sáng nay hoàng thượng đã phong hắn là Lâm Vũ đại tướng quân, dẫn theo mười hai vạn binh mã tiến thẳng về phía tây, yêu cầu trong thời gian ngắn nhất chỉnh đốn lại quân đội hiện thời đang ở đó, tiếp đến bằng mọi giá phải nhanh chóng giành lại những châu đã bị chiếm. Bởi vì lâu ngày không cầm binh nên chiều nay hắn buộc phải đến doanh trại luôn để còn chấn chỉnh đội ngũ, cùng các tướng lĩnh bàn mưu lược tác chiến cho lần này. Mà bây giờ đã là giữa trưa, hai người chỉ có thể ở cạnh nhau tối đa một canh giờ nữa mà thôi.

Tiểu Duệ siết chặt tay hắn, khóe miệng hơi mỉm cười, dù khóe mắt đượm ưu tư.

– Huynh yên tâm, ta tin, chỉ trong khoảng một tháng, huynh sẽ trở về đây.

Dương Thiên Vũ nhìn sâu vào mắt nàng.

– Nhất định.

– Đi nào, ta có cái này cho huynh.

Nói rồi Tiểu Duệ dẫn hắn đi về phía rừng mai, Xuân Nhi theo sau. Từ sau khi Mễ Lan chết, Xuân Nhi cũng không còn là cô nương vui vẻ, hoạt bát nữa, mà trở nên trầm tĩnh, kín đáo hơn. Có lẽ vì nàng ta biết rằng mình cần tỉ mỉ, cẩn thận chăm sóc vương phi thay cho cả phần của Mễ Lan nữa.

Nàng dừng chân bên gốc mai, ở đó đã có một cái hố nhỏ. Dương Thiên Vũ hơi nheo mắt, không hiểu; Tiểu Duệ mỉm cười.

– Ta nghe nói gia đình nào sinh được con gái sẽ chôn một vò rượu dưới gốc cây, nếu là gốc mai thì càng tốt, sau đó ngày con gái thành hôn sẽ đào hũ rượu này lên uống mừng. Huynh cũng từng nói hồi nhỏ chúng ta cùng nhau chôn rượu dưới gốc mai, nhưng ta không nhớ nữa. Giờ ta muốn cùng huynh chôn vò rượu ngon này dưới gốc mai, đợi ngày huynh trở về sẽ cùng uống tẩy trần cho huynh. Được không?

– Dĩ nhiên rồi.

Dương Thiên Vũ vui vẻ đỡ lấy vò rượu Xuân Nhi cầm, đặt xuống cái hố kia. Hai đôi tay cùng nhau gạt đất xuống, sau đó phủ tuyết lên trên. Chỗ vừa chôn vò rượu giờ chỉ còn lưu lại những dấu tay, tuyết hôm nay rơi không dày bằng mấy hôm trước, nhưng cũng đã bắt đầu phủ xuống nơi này, chắc chỉ lát nữa thôi là sẽ xóa hết dấu vết. Xuân Nhi tiến lên, đưa khăn để hai người lau tay.

Sau đó họ cùng trở về phòng, Tiểu Duệ giúp hắn chuẩn bị đồ dùng, nàng luôn miệng nhắc Xuân Nhi chuẩn bị nhiều áo ấm. Dương Thiên Vũ cũng phải bật cười.

– Giờ ta ra chiến trường, sẽ ăn ngủ cùng tướng sĩ, không cần mang theo mấy món đồ phiền phức đó đâu.

– Nhưng ngoài đó rất lạnh, cũng không có lò sưởi nữa.

Nhìn dáng vẻ chuyên tâm kiểm kê từng món đồ, cố gắng không bỏ sót thứ gì, trong lòng Dương Thiên Vũ vô cùng ấm áp. Hắn ngồi một bên, cũng không ngăn cản nàng nữa. Dù sao được chăm sóc cũng cảm thấy rất tốt, hắn không muốn từ chối bất cứ hành động tình cảm nào từ nàng.

Thời gian trôi nhanh đến mức không thể tin nổi, loáng cái đã hết một canh giờ. Dương Thiên Vũ hôm nay mặc khôi giáp, cưỡi trên lưng chiến mã màu lúa mạch, hoàn toàn khác hình ảnh trường bào trắng như tuyết phiêu dật thường ngày. Giờ đây hắn mạnh mẽ, uy phong vô cùng.

Tiểu Duệ đứng ở cổng, lẳng lặng nhìn hàng người khuất dần cuối con phố. Xuân Nhi đứng bên cạnh, lặng lẽ che ô cho nàng. Nếu nàng muốn, có lẽ hắn và hoàng thượng cũng sẽ đồng ý cho nàng đi cùng. Nhưng nàng không muốn, bởi bản lĩnh quân sự của nàng giúp được hắn thì ít, mà khiến hắn phân tâm thì nhiều. Chưa kể, nàng muốn ở lại điều tra rõ ràng tất cả những chuyện đang hoài nghi kia.

***

Màn đêm lạnh lẽo buông xuống Lâm Vũ vương phủ, trong thư phòng, ánh đèn vẫn sáng. Hạ nhận biết vương phi của họ đang bận việc trong đó nên tuyệt nhiên không dám làm phiền. Chỉ mình Mai Tư Duệ biết, nàng không ở trong phòng từ lâu rồi.

Ngay khi dùng bữa tối xong, Tiểu Duệ đã dặn Xuân Nhi rằng nàng cần vào thư phòng, không muốn bị bất kỳ ai quấy rầy. Chính vì vậy bên ngoài cửa chỉ có mấy hộ vệ đứng canh. Còn bản thân nàng đã theo một lối đi bí mật ra khỏi vương phủ từ lâu. Đến tận hôm nay Tiểu Duệ mới biết lối đi bí mật này. Dương Thiên Vũ đã nói với nàng. Chuyện thích khách hôm qua thực sự khiến hắn hoảng sợ. Chính vì thế hắn đã nói với nàng rằng bức tường đằng sau giá sách có một đường hầm bí mật dẫn đến khu rừng mai phía sau phủ. Hắn đã cho người thiết kế lối đi này ngay từ ngày đầu xây phủ, nhưng chưa từng dùng tới lần nào. Phủ đệ nào cũng thường có một đường thoát thân bí mật như thế. Nhất là hắn có không ít kẻ thù, có một đường hầm dẫn ra khỏi phủ không phải là điều gì kỳ lạ. Thực ra Lâm Vũ vương phủ còn có một số cơ quan bí mật khác nữa, hắn đã nói hết với nàng, đề phòng tình huống khẩn cấp, nàng có thể thoát thân.

Trước đây hắn chưa từng nói với nàng vì không muốn nàng lo lắng, sợ hãi rằng cuộc sống trong Lâm Vũ vương phủ không an toàn, muốn nàng có thể cứ như vậy, vô tư, vui vẻ. Nhưng sự việc sáng ngày hôm qua khiến hắn nhận ra bản thân sai thật rồi. Nếu nàng không biết rõ Lâm Vũ vương phủ luôn là cái gai trong mắt vô số thế lực thì sẽ mất cảnh giác, lúc nguy hiểm cũng không biết cách thoát thân. Vì vậy hắn lập tức nói rõ sơ đồ bố trí các cơ quan, đường hầm bí mật trong phủ cho nàng. Và đường hầm này là một trong số đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.