Vừa tảng sáng, mấy chục người lính chạy vào phòng giam, lôi đám người Đại Hổ đi ra. Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của đám lính, Đại Hổ trong lòng bất an, hắn nhìn về phía Tiểu Duệ vẫn ngồi im trong góc phòng giam, mắt nhắm chặt, mi mắt run rẩy. Hắn đột nhiên hiểu ra tất cả.
– Mai tiểu thư!
Đại Hổ không biết, lúc hắn chen lấn mua lương khô và nước, có một người đã đứng cạnh Mai Tư Duệ, cùng nàng trao đổi mấy câu. Tận mắt chứng kiến thảm cảnh do chiến tranh gây ra, nàng không muốn liên lụy thêm nhiều người vô tội nữa. Nàng đã đồng ý với Trần Tĩnh sẽ phối hợp cùng hắn bắt hết mấy kẻ phản bội Huyền Vũ, đồng thời không để bản thân trở thành quân cờ trong tay Thiên Tước. Cuộc tranh đoạt quyền lực này không liên quan, chưa bao giờ liên quan đến nàng.
Người lính bên cạnh thúc mạnh tay, kéo hắn rời khỏi đó. Đại Hổ vẫn cố ngoái đầu nhìn, mắt đầy căm phẫn. Người ngồi trong góc nhà ngục vẫn im lặng nhắm mắt. Hắn đột nhiên cười điên cuồng.
– Ngươi tưởng có thể hại chết ta sao? Nói cho ngươi biết, ngươi đã trúng độc rồi.
Nói xong hắn ngửa cổ cười lớn. Đây chính là mệnh lệnh của Nghiêm Tinh Dã, nếu Tiểu Duệ ngoan ngoãn theo Đại Hổ đến Thiên Tước, hắn sẽ giao thuốc giải cho nàng. Còn nếu trong trường hợp nàng muốn thay đổi ý định, vậy thì thuốc độc này sẽ từ từ giết chết nàng.
Tiểu Duệ ngồi trong phòng giam, lông mi run rẩy dữ dội nhưng cố kìm nén không để bất kỳ giọt nước mắt nào rơi xuống. Nàng nghe thấy câu nói cuối cùng của Đại Hổ nhưng lúc này tâm trí hoàn toàn không quan tâm đến điều đó.
Bóng áo đen ẩn mình ở một góc của nhà giam tăm tối lao về phía Tiểu Duệ, ánh mắt hoảng loạn, lo lắng.
– Vương phi!
Tiểu Duệ mở mắt nhìn hắn, đôi mắt đen láy, vành mắt hơi hoe đỏ nhưng rất nhanh, nàng khôi phục lại dáng vẻ bình thản.
– Trần Tĩnh, ta đã đồng ý giúp ngươi bắt bọn họ. Bây giờ ta muốn tự do.
Trần Tĩnh dáng vẻ khẩn trương, nói.
– Vương phi, nhưng người đang trúng độc. Thuộc hạ đưa người đi tìm đại phu.
Tiểu Duệ bật cười.
– Ngươi ngốc hay giả ngốc? Bọn chúng hạ loại độc dễ giải vậy sao?
Trần Tĩnh ngẩn người, hắn đã hoảng quá đến mức hồ đồ rồi.
– Thuộc hạ lập tức đưa vương phi trở về kinh thành, Tiên…
– Không. – Tiểu Duệ ngắt lời hắn. – Ta muốn tự do, đừng bám theo ta nữa. Nếu phát hiện ra ngươi, ta sẽ tự sát ngay lập tức, khỏi cần chờ độc dược của bọn chúng phát tác.
Nói rồi nàng bước vòng qua Trần Tĩnh, đi thẳng ra khỏi nhà giam. Nàng đi một mạch, không chùn bước, không chần chừ. Bởi nàng biết, hiện giờ nàng đã rơi vào cảnh tứ cố vô thân, có thù không thể báo. Nỗi đau đớn này giày xéo trái tim nàng từng giờ từng khắc, không để nàng yên ổn. Đã lựa chọn vì những người dân vô tội mà không trả thù, vậy nàng sống còn có ý nghĩa, mục đích gì nữa?
Hoàn toàn không?
Gia đình đã chết.
Trái tim đã chết.
Nàng còn thiết tha cuộc sống này làm gì?
Thuốc độc của Nghiêm Tinh Dã thực ra lại là đang giúp nàng. Giúp nàng giải thoát khỏi những bế tắc và đau khổ nơi trần thế này. Nàng bước đi vô định trên phố như thế, biết rằng Trần Tĩnh vẫn đang bí mật bám theo mình, nhưng Tiểu Duệ bất chấp. Nàng biết nếu bọn chúng đã âm thầm hạ độc, vậy thì nàng cũng không còn sống được mấy ngày nữa.
Tiểu Duệ đi thẳng ra khỏi thành, một mình đi bộ vào rừng sâu. Con đường này bọn họ lúc sáng đã đi ngựa qua, là một con đường đất nhỏ, cắt xuyên qua rừng cây, nàng vẫn nhớ đường. Tiểu Duệ lơ đãng liếc nhìn hai bên đường, rừng cây khoác lên mình chiếc áo xanh non mơn mởn tràn đầy sắc xuân. Nàng quay người, bước vào rừng.
Nếu chỉ còn sống được vài ngày nữa, nếu không kịp trở về để chết bên phần mộ của Mai gia, vậy nàng sẽ chọn khu rừng xanh tươi đang đâm chồi nảy lộc đợi xuân về này. Như vậy có thể tránh xa mọi mưu toan, hãm hại, tính toán của người đời. Tiểu Duệ thở dài, một đời thật dài, đời của một con người thật dài!
Nàng cứ lơ đãng bước đi như vậy. Trần Tĩnh lặng lẽ bám theo. Đột nhiên phát sinh chuyện vương phi trúng độc, tình thế nguy cấp, hắn không biết phải làm thế nào. Chắc chắn vương phi đã trúng loại độc hiếm, nếu không Đại Hổ không thể tự tin đến ngông cuồng như vậy. Trần Tĩnh sờ tay vào ngực áo, hàng mày kiếm cau chặt lại. Hiện giờ mỗi hành động của hắn sẽ ảnh hưởng cả đại cục, thật sự vô cùng khó để quyết định. Tốt nhất vẫn nên đợi một chút, tìm thời cơ thích hợp. Hắn thở dài, âm thầm nói xin lỗi vương phi.
Tiểu Duệ đi rất lâu, rất lâu, đã đi sâu vào trong rừng, nàng không nhớ đường ra, cũng không muốn nhớ. Đột nhiên bên tai vang lên tiếng róc rách. Đoán là tiếng nước suối, chân Tiểu Duệ vô thức bước về phía ấy.
Đi một quãng, nàng nhìn thấy con suối nhỏ trong vắt chảy giữa rừng cây. Tiểu Duệ đi đến gần, khom người ngồi xuống. Bàn tay nhỏ bé của nàng chạm vào dòng nước trong vắt, cảm giác lạnh lẽo nơi đầu ngón tay khiến nàng tỉnh táo hơn. Tiểu Duệ ngước mắt nhìn xung quanh, bất chợt nàng như bị đông cứng lại. Phía xa xa, tầm hơn chục cây mai mọc gần nhau đang trổ hoa trắng tinh. Những cánh hoa trắng tinh khiết không nhuốm bụi trần khiến khoảng rừng nhỏ bé ấy giống như tiên cảnh.
Hắn từng nói đất của Dương Thiên Vũ luôn trồng loài hoa nàng yêu thích. Tiểu Duệ mỉm cười chua chát. Nàng đứng dậy, đi về phía mấy cây mai. Nàng đứng dưới tán mai, hoa trắng rơi xuống mái tóc đen như mực của nàng. Ánh mắt bi thương, dáng hình mảnh mai cô độc. Nàng mỉm cười. Có lẽ ông trời thương tình, đến thời khắc cuối cùng lại có thể để nàng ra đi ở nơi đẹp đẽ, yên bình thế này.
Nàng nằm xuống thảm cỏ xanh mướt rải đầy cánh mai trắng, hai mắt chầm chậm nhắm lại. Nàng chưa chết ngay, nhưng nàng sẽ nằm đây, bình tĩnh đợi cái chết đến đưa nàng đi, tốt đẹp biết bao.
– Ta biết bản thân không sống được quá hai ngày nữa. Ngươi không cần phí sức cứu ta. Hãy để ta được chết ở nơi xinh đẹp này. Coi như đây là tâm nguyện cuối cùng của ta đi.
Tiểu Duệ nói, âm thanh trong trẻo, như những cánh hoa mai, không vướng bụi trần. Nàng nằm đó, dù mặc nam trang vải thô tầm thường nhưng ngũ quan tinh tế, hàng lông mi dài như cánh quạt nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng do đi bộ đường xa, mái tóc đen dãi xõa tung trên thảm cỏ xanh mai trắng – đẹp như một bức tranh.
Trần Tĩnh ẩn mình ở một nơi xa xa, hắn không dám lên tiếng, cũng không biết phải nói gì. Quả thực khung cảnh trước mắt khiến hắn chấn động. Hắn chưa từng nhìn thấy điều gì đẹp đẽ, yên bình như thế. Sống mũi đột nhiên cay sè, hắn kinh ngạc trước phản ứng của bản thân. Phải biết hắn là nam nhân, từ nhỏ đã chịu sự rèn luyện vô cùng nghiêm khắc, chưa từng rơi lệ, phụ thân của hắn từ khi hắn còn hai, ba tuổi đã luôn nói rằng nam nhân thì không thể rơi lệ. Nhưng lúc này hắn thấy sống mũi cay sè, vành mắt hơi ươn ướt. Nhưng cũng chỉ hơi ướt khóe mắt mà thôi, không một giọt nào rơi xuống.
Hắn nhớ đến dáng vẻ vương gia áo trắng như tuyết, trên ngực đẫm máu đỏ tươi nằm dưới gốc cây mai, mấy bông hoa mai vô tình hay hữu ý rơi lên ngực người. Khung cảnh giống như vậy lại một lần nữa đang tái hiện trước mắt hắn. Trần Tĩnh cúi đầu, cố đè nén cảm xúc trong trái tim.
Đúng lúc ấy Tiểu Duệ đột nhiên co người, nàng ôm bụng, một cơn đau quặn lên khiến nàng không kiềm chế được. Đau đến mức giống như có bàn tay đang khuấy đảo lục phủ ngũ tạng. Tiểu Duệ nhíu chặt mày, khuôn mặt trắng nhợt, co tròn người lại.
Theo kế hoạch hôm nay mới đến Thùy Châu, tại sao đã phát độc nhanh như vậy?
Nhưng Tiểu Duệ đâu quản được chuyện đó nữa. Thậm chí nàng còn thấy vui mừng, như vậy nàng đã có thể chết ngay lập tức, không cần chờ đợi, không cần đau khổ thêm một giờ khắc nào nữa. Dù hàng lông mày vẫn nhíu chặt, đôi môi không chút huyết sắc lại hơi mỉm cười. Nàng, đã được toại nguyện rồi!
Trần Tĩnh kinh hoảng, vội vàng búng mình, nhảy lên một cái, bàn chân chưa kịp tiếp đất hắn đã mượn lực thi triển khinh công, chỉ mấy bước đã đến chỗ Tiểu Duệ. Hắn vội vàng đỡ Tiểu Duệ dậy. Dù đang vô cùng đau đớn, đau đến mức như bị ai đó đang rứt sống từng miếng thịt ra khỏi cơ thể, mồ hôi đầy trán, nàng vẫn gắng gượng nhìn thẳng vào Trần Tĩnh, nói.
– Thả ta ra… Ta muốn chết ở đây…
Trần Tĩnh nhìn ánh mắt đen như mực của nàng. Hắn cảm thấy một nỗi hoảng sợ xâm chiếm toàn bộ trái tim. Tay trái đỡ nàng, tay phải hắn lần trong ngực áo, rút ra một chiếc lọ sứ nhỏ.
– Vương phi, vương gia đã tỉnh lại rồi. Người nói tất cả những chuyện đó đều không phải do người làm, người có thể giải thích với vương phi.
Mai Tư Duệ co người một cái, cảm giác đau đớn không diễn tả thành lời. Mồ hôi ướt đẫm cơ thể nhưng nàng không kêu rên một tiếng, hàm răng cắn chặt khiến môi dưới bật máu. Một lúc sau, cơn đau tạm qua đi, nàng yếu ớt hít sâu mấy hơi bình ổn hơi thở. Nhưng nàng biết, rất nhanh thôi cơn đau sẽ lại tới. Căn bản những lời vừa rồi của Trần Tĩnh nàng không nghe được gì.
– Vương phi, đây là thuốc thuộc hạ lấy được từ chỗ Đại Hổ, người uống vào đi.
Tiểu Duệ cắn chặt môi, nàng đã không còn sức để nói nữa rồi, nhưng vẫn kiên cường lắc đầu.
– Vương phi, vương phi, người mở miệng ra một chút.
Nhưng Tiểu Duệ càng cực lực cắn chặt môi, lông mày vừa giãn ra lại bắt đầu nhíu lại, có lẽ cơn đau tiếp theo lại đang đến. Hai tay nàng cuộn chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay khiến hai tay nàng đã rỉ ra dòng máu đỏ rực, mảnh mai. Một giọt máu nhỏ rơi xuống, trúng cánh mai trắng. Màu đỏ rực và màu trắng tinh tương phản đến chói mắt.
Trần Tĩnh hít sâu một hơi, nói nhỏ.
– Vương phi, thuộc hạ xin lỗi!