Mai Trắng Trong Tuyết

Chương 45: Chương 45: Ta phải trở thành nữ nhân lợi hại




Lúc Dương Thiên Vũ trở về thì nghe Mễ Lan báo Tiểu Duệ ở thư phòng của hắn cả chiều nay để đọc sách. Dương Thiên Vũ hơi nhíu mày, sách ở thư phòng của hắn đều rất khô khan, tại sao tự dưng nàng lại có hứng thú như vậy?

Dương Thiên Vũ đẩy cửa bước vào, thấy Tiểu Duệ đang nằm gục trên bàn, không biết đã ngủ quên từ lúc nào. Bên cạnh nàng là một chồng sách bàn về chính sự, binh pháp. Dương Thiên Vũ vội bước nhanh đến, bế nàng lên. Bước chân hắn tiến thẳng về phía phòng ngủ. Có lẽ nàng mệt nên ngủ khá say, hắn bế mà cũng không biết. Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, cởi bớt áo khoác ngoài để nàng khỏi vướng, rồi kéo chăn đắp cho nàng. Tiểu Duệ theo thói quen nghiêng người, dụi dụi má vào chiếc gối lụa, nhìn dáng vẻ của nàng hiện rõ nét ngây thơ như một đứa trẻ, hắn vươn tay vén tóc cho nàng. Má nàng cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, vừa mềm mại vừa nhồn nhột.

Hắn đắp chăn cẩn thận cho nàng rồi bước ra, cho gọi Mễ Lan đến.

– Tối nay vương phi đã ăn gì chưa?

– Thưa vương gia, buổi chiều vương phi ăn hết một đĩa bánh hoa quế, hai chiếc bánh hoa hồng và uống trà. Nô tỳ có mang canh đến và hỏi mấy lần nhưng vương phi đều nói không muốn ăn. Người một mực ngồi trong thư phòng xem sách thôi ạ.

Hắn gật đầu, ra hiệu cho Mễ Lan lui xuống. Quay đầu nhìn vào phòng, thấy Tiểu Duệ vẫn đang say sưa ngủ, khóe môi hắn hơi cong lên, sau đó một mình trở lại thư phòng. Đêm trong phủ Lâm Vũ vương gia cực kỳ tĩnh lặng.

Tiểu Duệ giật mình tỉnh dậy, nàng ngạc nhiên nhìn xung quanh, mất một lúc định thần mới phát hiện bản thân đang ngủ ở giường của Dương Thiên Vũ. Nàng xoa xoa đầu, ngồi dậy, không biết đã ngủ quên từ lúc nào, cũng không biết tại sao lại có mặt ở đây. Khoác áo ngoài, vừa bước ra đã thấy Mễ Lan đứng đó đợi hầu hạ.

– Mễ Lan, muội không đi ngủ đi à?

– Nô tỳ còn chưa buồn ngủ.

– Sao ta lại ở đây? Vương gia về chưa?

– Là vương gia đưa người về. Người ngủ quên trong thư phòng.

– Huynh ấy đâu rồi?

– Vương gia vẫn ở thư phòng ạ?

Tiểu Duệ gật đầu, bảo Mễ Lan đi chuẩn bị nước ấm cho nàng rửa mặt. Sau khi rửa mặt, chải đầu, Tiểu Duệ bưng hộp đựng đồ ăn đến thư phòng. Nghe Mễ Lan nói từ lúc về đến giờ hắn vẫn ở trong thư phòng xử lý công việc, có lẽ mấy ngày nghỉ ngơi khiến công việc dồn lại nhiều. Tiểu Duệ bèn bảo nhà bếp hầm canh với mấy đĩa điểm tâm, tự mình mang tới. Nàng nhẹ nhàng gõ cửa. Giọng Dương Thiên Vũ đầy mệt mỏi vọng ra.

– Ai vậy?

Nàng không trả lời, vẫn nhẹ gõ cửa.

– Ai? – Có vẻ không vui.

Tiểu Duệ mỉm cười, đẩy cửa bước vào. Vừa nhìn thấy nàng, hai hàng lông mày hơi nhíu lại của Dương Thiên Vũ lập tức thả lỏng.

– Là nàng ư? Sao không ngủ, lại chạy tới đây?

Tiểu Duệ mỉm cười, đặt lồng thức ăn lên bàn, bày mấy đĩa đồ ăn ra.

– Huynh xem, ta mang canh tới này, huynh nghỉ ngơi uống chút canh đi.

– Nàng cũng chưa ăn tối đúng không?

– Ta không đói, không muốn ăn.

Dương Thiên Vũ kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, mở bát canh ra. Là canh gà hầm và một ít bánh điểm tâm.

– Nào, há miệng.

Tiểu Duệ vốn không muốn ăn nhưng thấy hắn nghiêm túc như vậy nên đành mở miệng, sau khi uống mấy thìa canh thì nàng kiên quyết lắc đầu, kêu ngán. Dương Thiên Vũ thản nhiên ăn nốt chỗ canh còn lại. Tiểu Duệ kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ vương gia lại đi ăn đồ thừa.

– Sao nhìn ta như vậy?

Những ngón tay như bạch ngọc thong thả múc một thìa canh, thổi một chút cho nguội rồi uống, nhìn cách hắn ăn uống thật trái ngược với nàng.

– Huynh… ăn đồ thừa?

– Quen rồi.

Tiểu Duệ càng kinh ngạc, hắn đường đường là hoàng tộc, từ khi nào phải ăn đồ thừa mà quen?

– Ngày nhỏ mỗi khi ăn chán một thứ gì nàng cũng đều ép ta ăn nốt, lâu dần thành thói quen thôi.

– Vậy huynh có ăn đồ thừa của người khác không?

Dương Thiên Vũ nhìn nàng, ánh mắt dường như vô cùng thất vọng, Tiểu Duệ đột nhiên cũng có cảm giác thất vọng về bản thân, không hiểu trí thông minh của nàng vẫn còn ngủ say chưa dậy hay gì mà lại hỏi một việc dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra như thế. Dương Thiên Vũ là ai chứ? Hắn là hoàng tử, rồi vương gia, lại là người mắc bệnh sạch sẽ, sao chấp nhận việc ăn chung như thế.

Ăn xong canh gà, hắn cầm một chiếc bánh điểm tâm lên ăn. Tiểu Duệ cũng vươn tay định nhón cho mình một cái nhưng bị hắn đánh nhẹ vào tay.

– Thiên Vũ, sao đánh ta?

– Mấy thứ này ăn nhiều quá không tốt, hôm nay nàng ăn đủ rồi.

– Nhưng ta muốn ăn.

– Không được, ăn nhiều bánh điểm tâm rồi không chịu ăn cơm, như thế không được.

Tiểu Duệ sụ mặt, nhưng không thể cãi lý lại hắn nên đành chấp nhận nhìn đĩa bánh đầy thèm thuồng. Ăn xong chiếc bánh kia, hắn lập tức bỏ tất cả bát đĩa vào lồng, mang ra ngoài đưa hạ nhân cất đi.

– Tiểu Duệ, khuya rồi, nàng mau về nghỉ ngơi đi.

– Nhưng huynh còn chưa ngủ, ta ở đây cùng huynh.

Hắn vuốt nhẹ tóc nàng, yêu chiều.

– Ta là nam nhân, có thể chịu được, nàng thân thể yếu đuối, sẽ rất mệt đấy. Ngoan, mau về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta cũng về.

Tiểu Duệ vòng tay ôm hắn, dựa đầu vào ngực hắn.

– Huynh mệt không?

– Không mệt, nhìn thấy Tiểu Duệ thì không còn chút cảm giác mệt mỏi nào nữa.

– Huynh nói cứ như ta là canh nhân sâm vậy.

– Sao so được, canh nhân sâm sao quý giá bằng nàng?

Tiểu Duệ bật cười, không ngờ Dương Thiên Vũ mặt lạnh lại biết nói mấy lời ngọt ngào như vậy.

– À, hôm nay nàng đọc sách gì vậy?

Tiểu Duệ nghiêng đầu, buông tay khỏi người hắn, làm ra vẻ bí mật.

– Không nói cho huynh biết.

Vậy mà hắn lại gật đầu, không hỏi thêm câu gì nữa làm Tiểu Duệ đột nhiên cảm thấy rất muốn nổi giận.

– Sao huynh không tiếp tục hỏi chứ?

– Hả? Nàng nói là bí mật rồi mà.

– Huynh…

Nam nhân đều cứng nhắc như vậy hả? Thấy Tiểu Duệ tức giận, Dương Thiên Vũ càng ngạc nhiên, không hiểu mình đã làm gì sai.

– Người ta nghiên cứu binh pháp thi thư vì muốn giúp huynh, vậy mà một câu hỏi thăm huynh cũng keo kiệt không thèm nói.

Dương Thiên Vũ giơ hai tay, không biết phải nói gì. Chính nàng nói là muốn giữ bí mật, giờ lại trách ngược hắn không hỏi thăm. Thảo nào người ta nói trên đời này khó hiểu nhất là suy nghĩ của nữ nhân. Nhìn Dương Thiên Vũ bối rối như vậy, lửa giận vừa bùng lên lập tức tắt ngấm, Tiểu Duệ cũng không phải kiểu người ngang ngược đến mức vô lý như thế, chỉ là không hiểu sao dạo gần đây càng ngày càng khó khống chế tâm tình, vui buồn thất thường.

– Không so đo với huynh nữa, cũng canh hai rồi, huynh mau giải quyết công việc đi kẻo muộn.

– Ừm, nàng về ngủ đi.

– Không, ta có cả ngày ở nhà để ngủ, ta muốn ở đây với huynh.

Dương Thiên Vũ cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào. Đây là Tiểu Duệ đang ẩn ý rằng cần hắn ở bên đúng không? Dù không trực tiếp nói ra, nhưng hắn có thể cảm thấy tình cảm của Tiểu Duệ đối với hắn càng ngày càng gắn bó, càng ngày càng sâu sắc hơn. Chân tình của hắn, cuối cùng cũng làm nàng cảm động rồi.

Tiểu Duệ ngồi một bên, nàng tì má vào tay, mắt mơ màng nhìn về phía Dương Thiên Vũ. Hình như nàng đang suy nghĩ đến điều gì đó. Còn Dương Thiên Vũ, công việc bận rộn, chẳng mấy mà hắn đã như bị đống giấy tờ kia nuốt chửng, dường như quên cả bản thân mình.

Đến tận khi trời tờ mờ sáng hắn mới buông bút lông xuống, day day ấn đường mỏi mệt. Nhìn sang bên cạnh thấy Tiểu Duệ vẫn thức đợi hắn, đáy mắt Dương Thiên Vũ dấy lên sự xót xa.

– Tiểu Duệ, chúng ta về nghỉ ngơi thôi.

Hắn ôm nàng vào lòng, xoay tay một cái đã bế nàng lên. Tiểu Duệ định vùng vẫy thoát ra nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ dựa má vào lòng hắn.

– Tiểu Duệ, thực xin lỗi, khiến nàng vất vả rồi.

– Không, ta nguyện ý mà. – Tiểu Duệ lắc đầu, cố chống lại cơn buồn ngủ.

Hắn dịu dàng đặt nàng xuống giường, sau đó cởi áo choàng rồi nằm xuống bên cạnh.

– Ta sẽ cố gắng thu xếp, không để nàng phải vất vả chờ đợi như này nữa.

Nhưng người bên cạnh vừa đặt lưng xuống giường đã chìm vào mộng đẹp, có lẽ nàng đã gắng gượng hết khả năng rồi. Dương Thiên Vũ nhìn qua, khuôn mặt bầu bĩnh có nét trẻ thơ của nàng khi ngủ thật an nhiên. Hắn dịu dàng vuốt ve gò má trắng trẻo ửng hồng của nàng. Rồi cúi người, hắn đặt lên môi nàng một nụ hôn rất khẽ. Sau đó Dương Thiên Vũ vòng tay ôm lấy nàng, chìm vào giấc ngủ.

Hắn chỉ ngủ một giấc ngắn, khi trời vừa hửng sáng đã trở mình tỉnh dậy. Lúc này Tiểu Duệ vẫn đang say giấc nồng. Hắn hôn nhẹ lên tóc nàng rồi trở ra phòng ngoài. Mấy người hầu lập tức tiến lên giúp hắn rửa mặt, chải đầu, thay quần áo để chuẩn bị vào chầu.

Khi hắn đang chuẩn bị đi thì thấy ai kia đầu tóc bù xù bước ra, giọng nói còn ngái ngủ.

– Huynh dậy sớm vậy?

Dương Thiên Vũ có chút kinh ngạc, tiến về phía nàng.

– Sao nàng không ngủ tiếp đi.

– Ta cũng muốn dậy sớm luyện võ một chút.

Dương Thiên Vũ nhướng mày, không hiểu tại sao đột nhiên Tiểu Duệ lại muốn thay đổi như vậy.

– Có chuyện gì nàng phải nói với ta, biết chưa?

Tiểu Duệ gật gật đầu, rõ ràng vẫn còn thèm ngủ nữa.

– Ta muốn lấy lại hình tượng ưu tú, lợi hại như trước đây.

– Ừm, vậy từ ngày mai bắt đầu có được không?

Tiểu Duệ xua xua tay, đi đến chỗ chiếc ghế, ngồi xuống.

– Tạm biệt Thiên Vũ.

Dương Thiên Vũ lắc đầu, cưng chiều vuốt ve tóc nàng.

– Vậy ta vào chầu đây, lát về với nàng.

– Vâng.

Giọng Tiểu Duệ đã nhỏ xíu, dường như nàng đang lơ mơ ngủ tiếp rồi. Hắn cũng không muốn miễn cưỡng nàng, chỉ dặn dò hạ nhân nhớ trông chừng, nếu thấy nàng ngủ thì đưa nàng vào lại giường kẻo bị cảm lạnh. Nhưng đúng là Dương Thiên Vũ đã có chút coi thường sự cố gắng của Tiểu Duệ rồi. Sau khi Dương Thiên Vũ đi, Tiểu Duệ cũng cố gắng rửa mặt cho tỉnh ngủ rồi ra sân luyện vài bài quyền, còn cho gọi Hắc Tôn đến luyện cùng nhưng Hắc Tôn đang đi giải quyết công việc, không có ở phủ nên Hắc Mã đến luyện tập cùng nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.