Edit: Mina
Kỷ Tiện Bắc gói lại hai mẫu túi xách rồi gọi cho thư ký, bảo cô ấy ngay bây giờ gửi tới vài bức hình về nhãn hiệu túi xách, cố ý dặn dò câu: Phiên bản giới hạn số lượng.
Hạ Mộc không ngủ được, trợn mắt nhìn anh: “Gọi điện thoại thì đi thư phòng, ồn ào em không ngủ được!”
Kỷ Tiện Bắc đặt điện thoại sang một bên: “Lòng yên tĩnh sẽ tự nhiên ngủ được.”
Hạ Mộc liếc xéo anh một cái, chôn mặt trong gối đầu, tiếp tục lên men cảm xúc chìm vào giấc ngủ.
Cô vẫn nằm sấp ngủ, chăn đắp tùy tiện bên hông, cẳng chân lộ ra ngoài, chân còn vắt bên mép giường, không ra bất cứ tư thế nào.
Kỷ Tiện Bắc duỗi tay bắt lấy mắt cá chân cô, đặt lên trên giường, sờ sờ gan bàn chân cô, lạnh.
Anh dùng sức kéo ra tấm chăn bị cô đè dưới người, đắp kín cho cô, lại điều chỉnh điều hòa lên nhiệt độ cao hơn.
Hạ Mộc không kiên nhẫn nói: “Anh làm gì đấy! Em nóng muốn chết rồi!”
“Yên tâm, nóng không chết em đâu.” Kỷ Tiện Bắc thu tay cầm điều khiển từ xa về, “Phụ nữ ngày hè cố gắng đừng ham thích cái lạnh, không tốt cho cơ thể.”
Cô liếc anh: “Ai nói thế?”
“Mẹ anh.”
Lúc này Hạ Mộc mới nhớ tới, mẹ anh là chuyên gia nổi tiếng khoa phụ sản, nghe nói tìm gặp mẹ anh khám bệnh phải hẹn trước vài tuần, bởi vì chỉ ngồi khám các buổi chiều trong tuần.
Cô hỏi: “Aiz, nếu em tìm mẹ anh khám bệnh, có phải nhờ anh sẽ dễ đặt hẹn trước không nhỉ? Cứ nói em là bạn gái của bạn anh.”
Kỷ Tiện Bắc dừng lại, ngồi xuống bên mép giường, xoay người cô đối mặt với anh, hai cánh tay chống bên người cô: “Em khám bệnh gì? Không thoải mái ở đâu?”
Hạ Mộc: “Cũng không phải bệnh nặng gì, thể hàn, lượng máu kinh nguyệt ít, tay chân lạnh, hình như sau này sẽ khó mang thai.”
Kỷ Tiện Bắc vuốt ve gương mặt cô, hỏi cô: “Muốn có con?”
Hạ Mộc nửa nói đùa: “Đúng vậy, nếu không thì sinh cho anh một đứa nhé?”
Kỷ Tiện Bắc nhìn cô, biết cô chỉ nhất thời muốn làm loạn, nhưng nếu cô thật sự muốn thì cũng có thể, sắp tới cô sẽ tốt nghiệp, cũng đủ tuổi kết hôn theo quy định pháp luật.
“Có thể, bây giờ sinh luôn một đứa.” Kỷ Tiện Bắc nói xong liền xốc váy ngủ của cô lên.
“Anh phiền chết đi được!” Hạ Mộc đẩy anh.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ tới phải gửi gắm cuộc đời của mình vào một đứa trẻ, dù cô sinh con cũng không chắc chắn có thể gả cho anh, muốn sinh con, cũng nhất định phải sau khi kết hôn.
Trong giới của bọn họ, cô nhìn thấy quá nhiều rồi, bao nhiêu cô gái vội vàng sinh con cho đàn ông, cuối cùng chỉ đứa con có thể là con riêng.
Kỷ Tiện Bắc ôm cô: “Bây giờ chê lại anh phiền? Mới vừa rồi ai nói muốn sinh con?”
Hạ Mộc nâng tay ôm cổ anh: “Em nói bừa thôi, em vừa mới tốt nghiệp, kinh nghiệm công việc chưa có, em lấy cái gì để sinh con?”
Kỷ Tiện Bắc hỏi: “Vậy em dự định khi nào sinh con?”
Hạ Mộc nhìn anh.
Dự định khi nào sinh con?
Dạng như gia đình anh, cho tới bây giờ tình yêu và hôn nhân luôn là hai chuyện khác nhau, mặc dù mẹ anh là bác sĩ, gả cho bố anh cũng không phải trèo cao, là từ hai bên thông gia, có người nói nhà ông ngoại anh quyền thế ngang tầm với nhà họ Nhâm.
Cô tự biết mình, nhà của anh, cô không gả vào được.
Cô rất rõ những thứ đó có thể dựa vào tranh thủ để trở mình, cũng hiểu rõ những thứ đó một nữ sinh như cô ngay cả ảo tưởng cũng không nên có, tốn công vô ích.
Hạ Mộc đối mặt với anh vài giây, trả lời có lệ: “Trước 30 tuổi không có dự định sinh con, ngộ nhỡ nếu ngày nào đó muốn sinh, lại bởi vì khó mang thai, vậy không phải ngay cả khóc cũng không biết ở đâu sao?”
Kỷ Tiện Bắc hỏi Hạ Mộc: “Em thể hàn là tự mình đoán mò, hay là trước kia từng đi khám bác sĩ?”
Hạ Mộc: “Chị chủ nhà mà em gái em thuê, trước kia nhà chị ấy là thầy thuốc Đông y, chính chị ấy cũng sẽ bắt mạch, từng bắt mạch cho em, nói là thể hàn khí hư, còn kê cho em một thang thuốc.”
Lại nói; “Mấy hôm trước nói chuyện phiếm cùng học tỷ của em, chị ấy nói nếu là thể hàn thì nên cố gắng điều trị sớm, em mới chỉ đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cũng nói vậy,” Nhưng cô không muốn uống thuốc Đông y, nên đã không đi lấy thuốc.
Kỷ Tiện Bắc không vui: “Đi bệnh viện sao không nói với anh?”
Hạ Mộc: “Cũng không phải bệnh nặng gì, lúc đó anh bận rộn nên em không nói, không phải bây giờ em đã kể cho anh sao.”
Kỷ Tiện Bắc hỏi tiếp: “Thật sự chỉ là thể hàn?”
Hạ Mộc: “Em lừa anh làm gì! Giấy kiểm tra còn đặt trong ngăn kéo bàn trà dưới tầng, không tin anh tự xem đi.”
Kỷ Tiện Bắc như có suy tư gật đầu, Hạ Mộc thấy anh trầm mặc, ôm cổ anh, “Bệnh này của em không phải bệnh nghiêm trọng, không cần tìm mẹ anh khám đâu, vừa nãy nói đùa anh thôi.”
Di động của Kỷ Tiện Bắc rung vài cái, anh cầm lấy, là thư ký gửi hình ảnh túi xách tới, anh mở ra, giơ trước mặt Hạ Mộc: “Chọn một hình.”
Hạ Mộc liếc nhìn hình, biết anh có ý gì, nhưng vẫn không thuận theo ý anh, cô nói: “Không phải anh vừa tặng em hai mẫu à? Đủ dùng rồi.”
Kỷ Tiện Bắc: “Không phải tặng em.”
Hạ Mộc nhàn nhạt quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới vài cái: “Tặng Viên Dịch Lâm?”
“Ừ.”
Cô không nhìn, híp mắt lại: “Cái rẻ nhất.”
Kỷ Tiện Bắc bật cười, nói với thư ký rằng muốn lấy chiếc túi xách thứ ba trên hình, lại chia sẻ cho thư ký địa chỉ nhà hàng ăn cơm.
Kỷ Tiện Bắc muốn đứng dậy, lại bị tay chân Hạ Mộc quấn lấy, kéo anh trở về, anh không ngồi vững, ghé vào người cô, bất đắc dĩ nói: “Lại sao vậy?”
Hạ Mộc chỉ chỉ chỗ hầu kết: “Bớt của anh sắp biến mất rồi, em lại trồng thêm cho anh một cái.”
Kỷ Tiện Bắc không khỏi sờ sờ hầu kết, trước kia Hạ Mộc rất thích cắn chỗ này, để lại dấu hôn màu đỏ tím, cổ áo sơmi cũng không che được.
Có lần ra ngoài chơi bị bạn bè trêu chọc, anh nửa giỡn nói đây là bớt, Đường Văn Tích theo sau phụ họa anh, nói không phải dấu hôn, là bớt, bởi vì từ nhỏ đã nhìn thấy vết đỏ tím này của anh…
Mọi người ngạc nhiên, thấy Đường Văn Tích không giống dáng vẻ nói đùa liền tin là thật.
Sau đó Hạ Mộc càng thêm không kiêng nể, mỗi lần thân mật, cô sẽ luôn mút vào nơi đó, mấy năm nay ‘bớt’ chỗ hầu kết chưa từng biến mất.
Lần này thời gian đi công tác kéo dài, màu sắc đã nhạt dần nhìn không rõ.
“Em nhẹ chút!” Kỷ Tiện Bắc nhíu nhíu mày.
Hạ Mộc há miệng, lại hôn hôn, rất hài lòng với kiệt tác của bản thân, vỗ vỗ mặt anh: “Đi đi, còn không đi, có người phải trông mòn con mắt đó.”
Kỷ Tiện Bắc không vội vã rời đi, kéo áo ngủ của cô xuống, vùi đầu vào trước ngực cô, lần này kêu đau đổi thành Hạ Mộc, anh không nỡ, mút vào vài cái liền thả ra.
“Ngủ một lát đi, anh sẽ bảo người giúp việc nấu cơm muộn một chút.”
“Ừm.”
Đeo đồng hồ, Kỷ Tiện Bắc rời khỏi phòng ngủ, tài xế đã chờ dưới tầng, ngồi lên xe anh liền gọi một cú điện thoại ra bên ngoài.
Sau khi bên kia kết nối, hỏi anh: “Đi công tác trở về rồi?”
“Vâng, đêm qua về đến nơi.”
“Giữa trưa về nhà ăn cơm đi, hôm nay bố con cũng ở nhà.”
“Không về, đã có hẹn.” Dừng lại, Kỷ Tiện Bắc hỏi: “Mẹ, thể hàn phải điều trị như nào?”
Đầu bên kia trầm mặc trong nháy mắt, mẹ Kỷ không đáp hỏi ngược lại: “Ai thể hàn?”
Kỷ Tiện Bắc cũng không giấu giếm: “Hạ Mộc.”
Mẹ biết sự tồn tại của Hạ Mộc, hai năm trước đã biết, có lần đi dạo phố nhìn thấy anh và Hạ Mộc cùng ăn cơm, nhưng anh không nhìn thấy mẹ.
Sau này mẹ gián tiếp hỏi anh cô gái đó là ai, anh ăn ngay nói thật, nói là bạn gái của anh.
Lúc ấy mẹ hỏi anh: Cô gái đó bao nhiêu tuổi, đang làm nghề gì?
Anh đáp: Mười chín tuổi, sinh viên năm 2.
Sau khi mẹ im lặng một hồi lâu, thở dài: Mẹ cho rằng con không giống con nhà có tiền khác, sao con cũng tìm sinh viên? Con đây là làm bậy con biết không!
Anh đáp: Bọn họ là bọn họ, con là con.
Mẹ nói tiếp: Cô gái kia tuổi còn trẻ mà có thể ở bên con, tâm tư sẽ không hề đơn giản, loại tình cảm này của các con, không thể dài lâu.
Hơn hai năm trôi qua, mẹ cũng không hỏi lại chuyện này.
Không được đáp lại, Kỷ Tiện Bắc nhìn xuống điện thoại di động, cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp tục, anh gọi: “Mẹ?”
“Nghe đây.” Mẹ Kỷ nói: “Cho rằng các con đã sớm chia tay.”
Kỷ Tiện Bắc cười nhạt hỏi: “Sao mẹ lại mong bọn con chia tay vậy?”
Mẹ Kỷ vẫn giữ giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Không phải trông ngóng các con chia tay, là con với cô bé kia không phải người cùng đường, không thể đi cùng nhau, sớm muộn gì cũng phải chia tay.”
Khuỷu tay Kỷ Tiện Bắc gác lên cửa sổ xe, nhìn bên ngoài, một lát sau thấp giọng nói: “Dù có đi cùng nhau, cũng sớm muộn gì vẫn phải chia tay, sáu bảy chục năm nữa, bọn con đều già rồi chết đi, không phải chia tay sao?”
Anh đang cho thấy quyết tâm ở bên cô gái đó, mẹ Kỷ ‘À’ một tiếng: “Con thế mà nhìn rất rõ.”
Kỷ Tiện Bắc: “Đây đều là điều mẹ nói với con.” Vài chục năm đời người, đừng hy vọng kiếp sau ra sao, có kiếp sau hay không không ai biết, phải trải qua cuộc đời này thật tốt, đừng để lại tiếc nuối.
Giữa mẹ con đánh cờ, anh thắng một nước.
Kỷ Tiện Bắc lại dặn dò mẹ: “Chuyện con và Hạ Mộc, mẹ đừng nói trước cho bố con, con có dự tính của con.”
Mẹ Kỷ: “Bây giờ con cánh cứng rồi, còn sợ bố con?” Ngừng lại, chuyển sang chuyện khác: “Nhưng nói không chừng chưa đợi bố con biết, con với cô bé kia đã kết thúc rồi.”
Kỷ Tiện Bắc: “… Mẹ, mẹ mong con sống tốt chút được không?”
Mẹ Kỷ nghĩ nghĩ: “Vậy chúc con tháng sau là có thể làm bố, thế nào? Đủ thành ý chưa?”
Kỷ Tiện Bắc bị nghẹn, nhân đề tài này nói: “Đúng rồi, mẹ, gói giúp con mấy thang thuốc Đông y điều trị thể hàn.”
“Không đến khám mẹ kê đơn kiểu gì?”
“Mấy hôm trước khám ở bệnh viện của bên mẹ, là Phó chủ nhiệm bên mẹ khám, lát nữa con sẽ chụp gửi mẹ toàn bộ biên lai kiểm tra cùng bệnh án, Hạ Mộc sợ uống thuốc Đông y nhất, kê đơn thuốc cho cô ấy cô ấy cũng không đi lấy thuốc. “
“… Hừ, thế con gửi cho mẹ ảnh chụp làm gì!”
Kỷ Tiện Bắc đặc biệt căn dặn: “Đúng rồi, không cần bệnh viện sắc thuốc hộ, quay về con sẽ bảo người giúp việc tự mình sắc thuốc.”
Mẹ Kỷ lên tiếng, không quên nhắc nhở anh: “Mẹ đồng ý lấy thuốc cho con bé, không có nghĩa mẹ chấp nhận con bé, ở chỗ này của mẹ, hiện tại con bé chỉ là một bệnh nhân, mà mẹ là bác sĩ.”
Kỷ Tiện Bắc đáp: “Vậy con thay vợ con cảm ơn chủ nhiệm Uông.” Mẹ anh họ Uông.
Mẹ Kỷ: “…”
Ngực buồn bực tức giận, biết nói nhiều với anh cũng vô ích, chỉ nói: “Cút ngay, mẹ phải làm việc.”
Kỷ Tiện Bắc: “Vâng, mẹ nhớ chú ý sức khỏe.”
“Biết rồi.” Nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.
Hồi lâu, Kỷ Tiện Bắc nhìn màn hình tối dần như có điều suy nghĩ, sau đó cất đi, tiếp tục nhìn ồn ào náo nhiệt ngoài cửa sổ xe.
Viên Dịch Lâm gửi tin nhắn đến: ( Anh Kỷ, em đến rồi. )
Anh hồi âm: ( Tôi cũng sắp đến rồi.)
Viên Dịch Lâm: ( Nhanh vậy á? Không cần gấp gáp đâu, một mình em rảnh rỗi, anh cứ bận chuyện của anh trước đi ~)
Kỷ Tiện Bắc quét mắt, không trả lời.
Mười lăm phút sau, Kỷ Tiện Bắc tới nhà hàng.
Viên Dịch Lâm nhìn thấy anh đi đến, nhanh chóng đứng dậy nghênh đón, cười khẽ nói: “Anh Kỷ.”
Chỉ ngắn ngủn hai từ, ngay cả cô cũng nghe thấy âm rung.
Dưới đáy lòng thầm mắng câu không có tiền đồ.
Hơn năm giờ sáng nay cô đã tỉnh, vừa khẩn trương lại kích động, nằm trên giường lật qua lật lại vẫn không ngủ được, dứt khoát rời giường tắm rửa chải đầu.
Tốn hơn một tiếng trang điểm, nhưng trang điểm thế nào cũng không vừa ý, cô lại tẩy trang, đến hiệu làm đẹp tìm nhà trang điểm chuyên nghiệp trang điểm gương mặt cô trở nên tinh xảo.
Váy liền thân kết hợp với gương mặt trang điểm.
Chào hỏi, hai người ngồi xuống.
Trái tim Viên Dịch Lâm đập thình thịch, sắp không thở nổi.
Đây không phải là lần đầu tiên cô dùng bữa cùng Kỷ Tiện Bắc, trước đó cùng đi với cậu mời Kỷ Tiện Bắc ăn cơm, nhưng sau lại là Kỷ Tiện Bắc trả tiền.
Lần dùng bữa đó Kỷ Tiện Bắc khá hòa nhã, tuy không nói nhiều, nhưng giọng nói tương đối điềm đạm.
Nhưng hôm nay, còn chưa bắt đầu dùng bữa, cô đã không hiểu sao lại có cảm giác áp lực.
Lúc chọn món ăn, Kỷ Tiện Bắc phân phó người phục vụ vài câu, Viên Dịch Lâm bất giác liếc hai mắt nhìn anh, dấu hôn trên cổ anh đập thẳng vào tầm mắt.
Trái tim Viên Dịch Lâm như bị kim châm đâm nhói một cái, không tính là đau, nhưng mùi vị vô cùng khó chịu.
Cô biết người đàn ông như Kỷ Tiện Bắc sẽ không thiếu phụ nữ, nhưng tận mắt thấy một chút dấu vết hoan ái, vẫn rất khó chịu.
Chọn xong món ăn, Kỷ Tiện Bắc chủ động hỏi cô: “Chuyện nhận chức công việc đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”
Viên Dịch Lâm vội gật đầu: “Đều ổn, cuối tháng 1 đi làm để báo danh.” Cô còn nói: “Cậu em bảo em phải cảm ơn anh thật tốt.”
Kỷ Tiện Bắc vừa nâng chung trà lên, đặt bên mép thì dừng lại: “Khách sáo rồi.”
Ở trong mắt Viên Dịch Lâm, động tác Kỷ Tiện Bắc cầm chén nước cũng làm người ta mê muội, cô nhịn không được liếc trộm anh.
Kỷ Tiện Bắc coi như biết săn sóc, thường xuyên tìm đề tài, bữa cơm này không quá tẻ nhạt.
Nhà Viên Dịch Lâm ở phía Nam, nói đến quê quán của mình, cô cười nói: “Anh Kỷ, chừng nào bọn anh rảnh rỗi thì có thể đến chơi ở quê hương bọn em, dù trấn nhỏ không phải rất nổi danh ở Giang Nam nhưng vô cùng đặc sắc, em sẽ làm hướng dẫn viên cho anh.”
Kỷ Tiện Bắc dùng cơm xong, anh đặt dĩa xuống, dùng khăn ăn từ tốn lau mép, hơi gật đầu: “Chờ dịp nào đó.”
Lúc phục vụ đến tính tiền, Kỷ Tiện Bắc không giành việc trả tiền, Viên Dịch Lâm đã trả sổ ghi chép, trong lòng như quết một lớp mật ong.
Dấu hôn trên cổ Kỷ Tiện Bắc mang tới cho cô cảm giác không thoải mái đã sớm tiêu tan thành mây khói, những người phụ nữ hiện tại của anh không gả vào Kỷ gia được, cô không cần để trong lòng.
Viên Dịch Lâm cầm lấy hóa đơn, khóe miệng cong lên.
Lần trước cậu vì chuyện công việc của cô vô cùng cảm kích Kỷ Tiện Bắc, mời Kỷ Tiện Bắc dùng cơm, nhưng cuối cùng vẫn là Kỷ Tiện Bắc kiên trì trả tiền.
Lần này Kỷ Tiện Bắc không tranh trả tiền, cho cô cảm giác rất khác lạ trước nay chưa từng có.
Mãi đến khi chuông điện thoại di động của Kỷ Tiện Bắc vang lên, Viên Dịch Lâm mới hoàn hồn, chỉ nghe thấy anh nói: “Đúng, phòng ăn phía Tây tầng 12, gần cửa sổ.”
Sau đó thấy anh vẫy tay một cái về phía cửa.
Viên Dịch Lâm nhìn theo hướng anh vẫy tay, một người phụ nữ mặc đồ công sở đi tới, trong tay cầm theo túi xách tay phiên bản giới hạn của nhãn hiệu nào đó.
Đây là... Tặng cô?
Chắc chắn rồi.
Nếu không thì… Kỷ Tiện Bắc sẽ không để người khác đưa đến nhà hàng.
Tim cô đập không khỏi tăng tốc, hết sức kiềm chế ngạc nhiên mừng rỡ.
Quản lý nhà hàng tay cầm quai túi xách đưa cho Kỷ Tiện Bắc: “Kỷ tổng, túi xách của anh.”
“Cảm ơn.” Kỷ Tiện Bắc nhận lấy.
Quản lý nhà hàng lại khách sáo nói thêm hai câu, xoay người rời đi.
Kỷ Tiện Bắc trực tiếp đưa túi xách tay cho Viên Dịch Lâm: “Tặng em.”
Viên Dịch Lâm hưng phấn chưa tỉnh lại, hai tay nắm thật chặt chiếc túi xách, bình ổn tâm tình mới nói: “Cảm ơn.”
Lại giả bộ trả lại túi xách: “Chiếc túi này quá đắt, em không thể nhận.”
Kỷ Tiện Bắc không nhận, ý bảo cô cất đi.
Viên Dịch Lâm không tiếp tục giả vờ khách sáo nữa, cầm trong tay xem đi xem lại nhiều lần, không phải cô không mua nổi chiếc túi xách này, điều kiện gia đình ở quê hương vẫn được xem là nhà giàu có.
Cô có mấy chiếc túi xách hàng hiệu, có một chiếc còn đắt hơn chiếc này.
Nhưng ý nghĩa của chiếc túi xách này không giống, là Kỷ Tiện Bắc tặng cô.
Cô nói cảm ơn thêm mấy lần.
Kỷ Tiện Bắc cười nhạt nói: “Không cần khách sáo với tôi, em sắp tốt nghiệp, coi như là tặng em quà tốt nghiệp, cũng cảm ơn em tặng chiếc ZIPPO kia.”
Cố ý dừng lại, anh nói tiếp: “Chiếc ZIPPO kia bạn gái của tôi cũng thích, nói nó rất đặc biệt. Tôi không hiểu nữ sinh bọn em sắp tốt nghiệp thích quà gì, chọn túi xách này cũng là cô ấy đưa ra lời đề nghị. “
Viên Dịch Lâm cười căng cứng nơi khóe miệng, rất lâu sau vẫn không trở lại bình thường.
Cô còn chưa bắt đầu biểu lộ tâm ý của mình, vậy mà anh đã bất động thanh sắc cự tuyệt cô rồi?
*