Edit: Mina
Tháng Tư, xuân về hoa nở, cuối tuần trường học bắt đầu kỳ nghỉ xuân.
Mấy hôm trước Hạ Mộc vẫn giận dỗi Kỷ Tiện Bắc, không phản ứng cũng không tha thứ.
Buổi tối trở lại chung cư, cô đăng nhập vào hòm thư của Kỷ Tiện Bắc đọc tin tức.
Từ sau chuyện thư điện tử của Tiêu Tiêu gây ra hiểu lầm, bây giờ hòm thư của anh chỉ có tin tức hằng ngày, có cả lịch trình thư ký Phàn sắp xếp cho anh, nhưng thư từ liên quan đến công việc không xuất hiện nữa.
Đọc xong tin tức, Hạ Mộc thuận tay click mở lịch trình gần đây của Kỷ Tiện Bắc, trong tuần tới anh luôn ở Bắc Kinh.
Đang định đăng nhập vào trang web đặt vé máy bay về Bắc Kinh, di động rung lên.
Nhìn thấy hai từ “Nhậm Sơ”, cô ngẩn ra.
Hiển thị năm tin nhắn mới.
Cô click mở, thì ra chiều nay cậu đã gửi cho cô hai tin nhắn, cô bận quá nên không để ý tới di động.
Nhậm Sơ hỏi cô nghỉ xuân có dự tính gì không, về nước hay vẫn ở bên này đi du lịch, còn nói cậu cũng được nghỉ, kỳ nghỉ giống trường học của bọn cô.
Hạ Mộc trả lời Nhậm Sơ: [ Tối ngày kia bay về Bắc Kinh. ]
Vài giây sau Nhậm Sơ nhắn lại: [ Tôi cũng định về nhà, cậu đặt vé máy bay chưa? Nếu chưa thì đặt cùng đi. ]
Hạ Mộc nghĩ vài giây: [ Đang định đặt. ]
Nhậm Sơ: [ Vậy cậu chụp gửi tôi thẻ căn cước, hay tôi gửi cho cậu? Bình thường không có thời gian tìm cậu chơi, vừa hay lúc ngồi trên máy bay buồn chán có cậu để trò chuyện. ]
Hạ Mộc: [ Tôi đặt vé giúp cậu. ]
Nhậm Sơ nói tiếng cảm ơn, chụp lại thẻ căn cước gửi cô, sau đó cũng không làm phiền cô nữa.
Hôm về nước, Nhậm Sơ từ thành phố khác tới New York từ sớm.
Cậu không lên chung cư của Hạ Mộc, đứng chờ cô dưới sảnh.
Mười mấy phút sau Hạ Mộc mới đi xuống, xách theo chiếc vali to đùng.
“Nhậm Sơ.” Hạ Mộc gọi cậu.
Nhậm Sơ quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy cô, chua xót xen lẫn ngọt ngào.
Trư Trư nói, đây là hương vị mối tình đầu.
Có lẽ vậy đi.
Gần tám tháng không gặp, quen thuộc lại xa lạ.
Nhậm Sơ chỉnh lại biểu cảm, cười đi tới, “Mang nhiều đồ thế à, cậu định dọn hết đồ đạc trong phòng mang về?” Cậu không mang theo đồ gì cả, chỉ đeo chiếc balo.
Hạ Mộc: “Mang về chút quà cáp tặng đồng nghiệp với bạn bè, người nhiều, quà tặng cũng nhiều theo.”
Nhậm Sơ vươn tay: “Để tôi.”
Hạ Mộc cũng không khách sáo, đưa vali cho cậu.
Cô nói: “Cuối cùng cũng biết tại sao lúc khai giảng đại học năm nhất nữ sinh vội vã làm quen đồng hương, còn thích làm quen với đồng hương nam, thì ra là vì lúc về nhà đi xe lửa có người xách giùm hành lý cho.”
Nhậm Sơ ha ha cười.
Có lẽ thêm một tuổi, trải qua một số việc, khi bọn họ ở chung cũng tự nhiên hơn tám tháng trước rất nhiều.
Hai người không ai đề cập đến chuyện tình cảm, bao gồm Nhậm Ngạn Đông.
Trên máy bay, Nhậm Sơ Hạ Mộc ai bận việc nấy.
Hạ Mộc bận đọc sách, Nhậm Sơ ‘bận’ xem phim điện ảnh.
Cậu muốn tìm chút đề tài nói với Hạ Mộc, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu, đấu tranh một hồi quyết định xem điện ảnh, nhưng không chăm chú xem, bên cô có chút động tĩnh nào cậu cũng liếc nhìn một cái.
So với trước kia, tâm tình hiện giờ của cậu tốt hơn nhiều, dù ngồi cạnh cô cũng không thấy hồi hộp nữa.
Lúc dùng bữa, Hạ Mộc đặt sách một bên, lúc này mới rảnh nói chuyện phiếm với cậu, “Nghe Trư Trư nói, cậu học cùng một khoa với bạn trai cậu ấy?”
“Ừ, đúng vậy, bọn tôi thường xuyên bắt gặp nhau ở trường học, cậu ấy cũng chẳng học hành đàng hoàng, rảnh rỗi lại tới tìm bạn trai.” Nhậm Sơ nhìn về phía cô: “Khi nào rảnh tới trường học của chúng tôi chơi đi, chúng ta tụ họp một buổi.”
Hạ Mộc gật đầu: “Được, đợi đến kỳ nghỉ hè bớt hai ngày qua đó chơi, bình thường bận quá không có thời gian.”
Nhậm Sơ hỏi: “Nghỉ hè cậu không về à?”
Hạ Mộc: “Chắc sẽ không về.” Cô còn định đi thực tập ở doanh nghiệp đầu tư, về nhà cũng không có việc gì làm, lãng phí thời gian.
Nhậm Sơ gật đầu, vài giây sau, “Định đi thực tập à?”
Hạ Mộc: “Có dự định này, để xem xin vào được hay không đã.”
Nhậm Sơ không tập trung ăn cơm, có câu nói đến cửa miệng lại không nói ra, bị nuốt xuống rất nhiều lần.
Cậu liếc nhìn Hạ Mộc, cô vẫn đang chuyên tâm ăn cơm.
Hít thở sâu dưới đáy lòng, vẫn nói ra câu nói kia: “Cậu có thể xin vào công ty quản lý tài sản của chú Ba tôi, chú ấy cũng có hợp tác với học viện của các cậu đấy.”
Hạ Mộc nghe ra ngữ khí nghiêm túc của cậu, cậu có một điểm tốt đó là, dù đối với công việc hay học tập, một khi đã chú tâm thì cực kỳ nghiêm túc, đây cũng là nguyên nhân bốn năm đại học cô có thể hợp tác và thi đấu với cậu.
Đôi khi còn rất có ăn ý với cậu.
Cô cũng hào phóng đáp lại: “Nếu không xin được thì sẽ tìm chú Ba của cậu.”
Nhậm Sơ thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, nghỉ hè tôi cũng phải đi thực tập, đến lúc đó chúng ta trao đổi kỹ hơn nhé.”
Hạ Mộc: “Được, nếu lúc đó chúng ta vận khí tốt, có hạng mục hay thì cùng gia nhập vào đoàn đội.”
Nhậm Sơ cười, nói đương nhiên không thành vấn đề.
Sau lại hai người nhắc tới Hứa Mạn, trong khoảng thời gian này Hạ Mộc sứt đầu mẻ trán, cũng không hỏi thăm tình hình Hứa Mạn, hỏi cậu: “Cậu với Hứa Mạn dạo gần đây có liên lạc không?”
Nhậm Sơ: “Không nhiều lắm, thỉnh thoảng bởi vì chuyện công việc trò chuyện vài câu, cậu ấy vẫn đang đi làm ở công ty của chú tôi.”
Hạ Mộc gật đầu, “Lần này trở về, chúng ta bớt một ngày hẹn nhau ra ngoài chơi đi.”
Nhậm Sơ: “Được, để tôi lên lịch.”
Chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ, lúc hừng đông, máy bay hạ cánh.
Trở lại thành phố quen thuộc, cách gần Kỷ Tiện Bắc, tủi hờn trong lòng cô lại trào dâng.
Chính bản thân cô cũng cảm thấy quá làm ra vẻ.
“Bạn trai cậu tới đón cậu không?” Nhậm Sơ hỏi.
Hạ Mộc: “Tôi không nói với anh ấy, mấy ngày nay anh ấy bận.”
Nhậm Sơ muốn hỏi một chút có phải bởi vì cái tin tức kia mà bọn họ vẫn đang giận dỗi hay không, nhìn cô vài giây, vẫn không hỏi, chuyện tình cảm của cô, cậu hỏi nhiều có vẻ không ổn.
“Sao thế?” Hạ Mộc cảm giác cậu muốn hỏi lại thôi.
Nhậm Sơ gãi gãi đầu, nói dối: “Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu không giống trước kia, giờ cũng giống các cô gái khác biết tạo bất ngờ cho bạn trai rồi.”
Hạ Mộc cười, không nói thật: “Thỉnh thoảng lãng mạn một lần.”
Nhậm Sơ đơn thuần, cô nói gì cậu liền tin là thật, chỉ cần không cãi nhau là tốt rồi, cậu không hỏi gì nữa.
Hai người lúc đi qua biên giới câu được câu không tán gẫu, bỗng sau lưng truyền đến tiếng gọi: “Nhậm Sơ.”
Nhậm Sơ khựng người, mẹ nó, là chú Ba.
Không biết tại sao cậu lại có cảm giác làm chuyện xấu bị bắt được, rõ ràng cậu thích Hạ Mộc trước, bây giờ lại giống như đã làm chuyện có lỗi với chú Ba.
Hạ Mộc nghe tiếng quay đầu, bốn mắt nhìn nhau với Nhậm Ngạn Đông, Nhậm Ngạn Đông mặc áo sơmi sọc xanh nước biển, vắt chiếc áo gió màu đen trên khuỷu tay, đoàn thư ký trợ lý bước chân vội vàng theo sau.
Anh hơi gật đầu với cô, cô cũng mỉm cười gật đầu.
Lúc này Nhậm Sơ mới không có tiền đồ quay đầu lại, dũng khí làm bậy lúc uống rượu ở quán bar nửa năm trước đã mất hết không còn một mảnh, “Chú Ba.” Giọng nhỏ đến nỗi chỉ mình cậu nghe thấy.
Nhậm Ngạn Đông đến gần: “Ừ.” Lại thuận miệng hỏi câu: “Về cùng nhau à?”
Nhậm Sơ lập tức hoảng sợ: “… À, gặp được ở sân bay.”
Hạ Mộc cũng không nhiều lời.
Mấy người họ đi qua hải quan, Nhậm Sơ và Nhậm Ngạn Đông không có hành lý, Hạ Mộc vẫy tay chào tạm biệt bọn họ rồi đi lấy vali.
Nhậm Ngạn Đông hỏi Nhậm Sơ: “Ai tới đón cháu thế?”
Nhậm Sơ: “Ông nội bà nội, bố cháu mẹ cháu tới cả, bọn họ đang chờ cháu ở ngoài cửa.”
Nhậm Ngạn Đông: “… Sao không mang cả đội bảo vệ danh dự tới?”
Nhậm Sơ: “……”
Nhậm Ngạn Đông: “Cháu qua đó đi.” Anh không muốn gặp bố mẹ mình, nếu không thế nào cũng bị lải nhải một trận.
Nhậm Sơ: “… Vâng.” Dừng lại vài giây: “Chú Ba, Hạ Mộc không ai tới đón.” Không nói gì thêm.
Nhậm Sơ đi xa, Nhậm Ngạn Đông do dự vài giây, lại quay lại tìm Hạ Mộc.
Hạ Mộc lấy được vali của mình, không ngờ Nhậm Ngạn Đông quay lại: “Có việc gì sao?”
Nhậm Ngạn Đông: “Chẳng phải trước nói kỳ nghỉ không trở về sao?”
Hạ Mộc: “Ừm, trở về có chút việc.”
Nhậm Ngạn Đông: “Định đi tìm Tiêu Ảnh?”
Hạ Mộc: “Tìm cô ấy làm gì? Tôi dùng cách khác tính sổ với cô ấy sau.”
Hai người sóng vai rời đi, có câu nói cô mắc nghẹn từ lâu, không hỏi ra thì cô cứ mãi tò mò, hỏi rồi lại có vẻ nhiều chuyện.
Nhậm Ngạn Đông nhìn cô, đối mắt với cô, anh: “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
Hạ Mộc nói uyển chuyển: “Cảm giác anh với Tiêu Ảnh không phải người một đường.”
Nhậm Ngạn Đông: “Tiêu Ảnh là đối tượng trưởng bối trong nhà giới thiệu, trong nhà tạo sức ép, không còn cách khác.” Nhắc tới lần đó anh làm khách mời phỏng vấn cho kênh kinh tế tài chính với cô: “Cuộc phỏng vấn kia đổi lấy hôn nhân tự do của tôi.”
Chính anh cũng thừa nhận: “Tuy Tiêu Ảnh không phải người lương thiện, nhưng tôi cũng không phải người tốt, chuyện tình cảm này, tôi sai nhiều hơn.”
Tình cảm là việc tư, cô là người ngoài không bình luận nhiều.
Nhậm Ngạn Đông hỏi cô: “Ngồi xe tôi chứ?”
Hạ Mộc: “Anh còn phải về công ty, tôi không làm anh trễ việc, ngoài kia có rất nhiều xe taxi.”
Nhậm Ngạn Đông cũng không cưỡng ép cô, tiễn cô lên taxi, bỏ vali vào cốp xe, nói với cô: “Trong khoảng thời gian này nếu tôi không bận sẽ hẹn gặp em, nếu bận đến lúc tôi sang New York lại tìm em sau.”
Hạ Mộc ra dấu ‘OK’.
Chiếc xe taxi dần dần đi xa, mờ nhạt thành một chấm đen, mãi đến khi không thấy gì nữa, Nhậm Ngạn Đông mới thu tầm mắt xoay người đi về phía xe của mình.
Thư ký thở dài, thì ra đàn ông rơi vào lưới tình đều giống nhau cả.
Anh không còn là thương nhân thành công cao cao tại thượng lạnh lùng bạc tình, giờ khắc này anh cũng như bao người người đàn ông bình thường khác.
Ở trước mặt cô gái mình thích, cũng khẩn trương luống cuống, cũng biết cách nhượng bộ thỏa hiệp.
Trước kia cô ấy còn nói với chồng mình, nói Nhậm tổng của các cô là người đàn ông có ý chí sắt đá, không nghĩ tới khối sắt đá này cũng trở nên dễ uốn.
Hạ Mộc trở lại chung cư đã 9 giờ, Kỷ Tiện Bắc đến công ty từ sớm.
Cô đặt vali trong phòng khách, đi vào phòng bếp rót nước uống.
Thấy hai chiếc ly đặt sát cạnh nhau, cô đẩy ly nước của anh qua một bên, ngay cả ly nước cũng không muốn dựa vào cái của anh.
Hai chiếc ly này dành cho cặp đôi, lúc ấy siêu thị tổ chức hoạt động, 39.9 một cặp, cô mua hai cái.
Anh vẫn dùng từ đó đến giờ.
Uống nửa ly nước, Hạ Mộc đi lên lầu tắm rửa, chuẩn bị ngủ bù một giấc.
Ở trên máy bay không được ngủ yên giấc, đợt này cũng thường xuyên mất ngủ, vừa về đến nhà liền mệt mỏi.
Nằm trên giường, Hạ Mộc kéo cao chăn để trên chóp mũi ngửi ngửi, tất cả đều là mùi hương của anh, trên gối đầu cũng vậy, nhắm mắt lại chưa được một lúc đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc sau bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh, trước khi ngủ cô đặt báo thức, đã 4 giờ chiều.
Cô ngủ từ 10 giờ sáng đến 4 giờ chiều, buổi trưa không ăn gì.
Hạ Mộc nằm trên giường một lát rồi mới xuống giường, đi thẳng đến phòng thay đồ, trong tủ treo rất nhiều kiểu váy khác nhau, đều là mẫu mới nhất của năm nay.
Có chiếc váy dài thắt eo màu đỏ rượu đập vào mắt cô, không giống phong cách những chiếc váy trước kia của cô.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Tiện Bắc mua cho cô váy dáng dài gợi cảm như vậy.
Thay váy, đi đôi giày cao gót, trang điểm tinh xảo, phối hợp túi xách tương xứng, Hạ Mộc vội vàng xuống lầu.
Vừa tới cửa lại nghĩ ra, xe thể thao của cô cũng màu đỏ rực, đi cùng với bộ váy này hơi trùng lặp, cô lại quay trở về, lấy chìa khóa xe của chiếc xe thể thao trắng của Kỷ Tiện Bắc rồi mới xuống lầu.
Lúc này tập đoàn Trung Thần.
Kỷ Tiện Bắc xử lý xong công việc, chuẩn bị tan tầm.
Thư ký Phàn tiến vào, nói Tiêu Tiêu lại gọi tới, muốn hẹn gặp mặt anh.
Kỷ Tiện Bắc: “Sau này cô ấy gọi tới không cần nghe máy.”
Thư ký Phàn: “Được.” Đi ra khỏi văn phòng của Kỷ Tiện Bắc, cô trả lời tin nhắn của Tiêu Tiêu, nói tối nay Kỷ tổng đã có hẹn.
Tiêu Tiêu nhìn tin nhắn thở hắt, để điện thoại một bên, nhìn chằm chằm cửa ra vào Trung Thần.
Cô biết Kỷ Tiện Bắc không có cuộc hẹn nào, chỉ còn cách chờ anh ở chỗ này.
Trong làm ăn anh luôn tuyệt tình, đến lúc này cô mới coi như cảm nhận được.
Chưa tới vài phút, Kỷ Tiện Bắc từ trong tòa cao ốc đi ra.
Hạ Mộc thấy người, vừa định đẩy cửa xuống xe, lại thấy một bóng dáng quen thuộc bước nhanh về phía Kỷ Tiện Bắc, cô thu tay về đặt trên cửa xe.
Tiêu Tiêu đi qua, hôm nay Kỷ Tiện Bắc mặc áo sơmi đen, vốn màu sắc này đã nghiêm túc áp lực, giờ lại càng làm cô không thở nổi, một mặt dịu dàng của người đàn ông này cũng chỉ khi đối mặt với Hạ Mộc mới có.
Cô đến gần: “Kỷ tổng.”
Kỷ Tiện Bắc đang cúi đầu gửi tin nhắn thoại: “Bà xã, yêu em.”
Nghe thấy tiếng ngước mắt, sắc mặt lạnh nhạt: “Tiêu Tiêu, tôi đã nói với cô trước rồi, lúc tôi đối phó với Tiêu Ảnh, đừng cầu xin tôi, vô dụng thôi.”
Tiêu Tiêu: “Ta không nói giúp Tiêu Ảnh, tôi đang thay ông nội tôi và Tiêu Hoa, xin anh đừng tiếp tục thu mua cổ phần của Tiêu Hoa chúng tôi, được không?”
Hiện giờ Kỷ Tiện Bắc không chỉ trắng trợn thu mua cổ phiếu thị trường của Tiêu Hoa khắp nơi, mà còn mua cả cổ phần công ty từ tay các cổ đông lâu năm của Tiêu Hoa, đã thu mua Tiêu Hoa các cô ba lần rồi.
Anh đã hạ quyết tâm phải đối phó với Tiêu Hoa các cô.
Kỷ Tiện Bắc: “Tiêu Tiêu, cô hồ đồ thật hay cố tình giả bộ hồ đồ vậy? Người của Tiêu gia các cô đối xử với cô như thế nào?”
Tiêu Tiêu cuộn tròn mười ngón tay, sao cô không biết được chứ, bọn họ mơ ước vị trí của bố cô từ lâu, càng muốn chèn ép cô từ giữa quyền lợi đến bên bờ vực.
Nhưng dù thế nào, tập đoàn Tiêu Hoa chỉ có thể mang họ Tiêu, không thể đổi chủ.
Những người trong Tiêu gia kia, mấy người cô người chú của cô, bọn họ chỉ lo lợi ích của bản thân, nhưng cô không thể, cô phải bảo vệ tốt công ty của Tiêu gia thay cho ông nội và bố mình.
Cô nhìn anh, ánh mắt cầu xin: “Tập đoàn của chúng tôi hiện giờ đã rối tung lên rồi, anh làm như thế khác nào dậu đổ bìm leo, Kỷ Tiện Bắc, anh vuốt mặt nể mũi (1) được không?”
(1) Không dám thẳng tay làm điều tệ hại với ai vì còn nể mặt người khác có liên quan mật thiết với họ. (Nguồn: diendanngoaingu.com)
Kỷ Tiện Bắc cất di động, nói với Tiêu Tiêu: “Khi tầng lãnh đạo của một tập đoàn dùng hết tâm tư vào cấu xé lẫn nhau thì công ty này cách sự suy tàn chẳng còn xa, cổ đông trong tập đoàn Tiêu Hoa các cô vốn đã lỏng lẻo, tầng quản lý cũng không có mấy ai ngăn được cơn sóng dữ khi gặp phải hiểm nguy, là lúc nên thanh tẩy một lần.”
Tiêu Tiêu cố hết sức khuyên bảo: “Nhậm Ngạn Đông vẫn luôn mong muốn Tiêu Hoa của chúng tôi, nay anh cũng chen vào, tới lúc đó anh với Nhậm Ngạn Đông lại xảy ra trận chiến ác liệt, quan hệ giữa hai anh vất vả lắm mới dịu đi, hà tất bởi vì chút lợi ích này lại lâm vào bế tắc?”
Kỷ Tiện Bắc: “Tôi với cậu ta dù không có Tiêu Hoa các cô thì vẫn luôn cạnh tranh nhiều hơn hợp tác, dù sao cũng đều là cạnh tranh, không có gì gọi là xảy ra cạnh tranh cả.”
Nói xong, anh nâng bước rời đi, đi chưa được mấy bước lại quay lại, nhắc nhở Tiêu Tiêu: “Kế tiếp, chú của cô, bố của Tiêu Ảnh, chắc chắn sẽ đề nghị các cô định hướng tăng phát (2), mà đối tượng tăng phát cũng nhất định là công ty của cậu Tiêu Ảnh, nếu cậu của Tiêu Ảnh trở thành cổ đông lớn nhất của Tiêu Hoa, vậy công ty của Tiêu gia các cô sẽ do chú cô định đoạt, tới lúc đó ông ta có cho người của Tiêu gia các cô tiếp tục ở lại công ty này hay không?”
(2) Là phương thức phát hành cổ phiếu công ty để thu về tiền vốn đầu tư.
Tiêu Tiêu sửng sốt, cô không muốn thừa nhận sự thật, nhưng sự thật cứ một lần lại một lần đánh úp lên người cô.
Đến bây giờ ông nội với bố cô vẫn không tin chú cô sẽ làm như vậy, càng không tin tin tức kia là do Tiêu Ảnh bày mưu tính kế người khác tung ra, nói cô tẩu hỏa nhập ma vì Kỷ Tiện Bắc rồi.
Kỷ Tiện Bắc xoay người rời đi.
Gần đến chiếc xe của mình, có tiếng còi xe không ngừng vang lên.
Ban đầu anh không để ý, sau lại tiếng còi càng ngày càng gần, anh nghiêng mặt nhìn lại, ngẩn ra.
Xe thể thao của anh?
Hạ Mộc dừng xe, đi xuống.
Có nháy mắt Kỷ Tiện Bắc hoảng hốt, sao cô gái nhỏ của anh lại ở đây?
Hạ Mộc đi tới, bất mãn trừng anh.
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Lấy lại tinh thần, anh vội bước tới, một tay ôm cô vào lòng, giọng nói khàn khàn: “Sao không nói trước với anh một tiếng để anh ra sân bay đón em.”
Hạ Mộc nhìn anh: “Em nhớ anh, nhưng vẫn chưa muốn tha thứ cho anh, cũng không muốn nhiều lời với anh, em chỉ muốn làm một trận.”
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Anh ôm cô thật chặt: “Vậy đợi đến khi nào em muốn tha thứ thì tha thứ.” Cũng không rảnh để ý nhân viên công ty lục tục tan tầm, anh cúi đầu hôn khóe môi cô: “Ở lại nhà mấy hôm?”
“Một tuần, tối thứ bảy quay về.”
Kỷ Tiện Bắc và cô nhìn nhau: “Hạ Mộc, chúng ta đăng ký kết hôn trước đi, thứ sáu hôm đó không tệ, đi đăng ký thôi.”