Mãi Yêu Em Như Vậy

Chương 80: Chương 80




Edit: Mina

Kỷ Tiện Bắc hôn cô: “Nghĩ anh là phụ nữ đấy à? Không có việc gì, em đừng nghĩ ngợi nhiều, cuộc sống là như vậy, em không bao giờ biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nói ra giải quyết tốt là được rồi.”

Hạ Mộc: “Anh còn muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.” Khi mà cô vẫn có cơ hội trả lời.

Kỷ Tiện Bắc cười: “Đừng coi anh là đàn ông hai mươi mấy tuổi chưa thành thục, anh lớn hơn em chục tuổi, hơn nhiều năm như vậy không phải ăn cơm không trả tiền.”

Anh xoa xoa huyệt thái dương của cô đang nhảy thình thịch, “Đừng nói chuyện, nghỉ ngơi một lát đi.”

Hạ Mộc hơi mở miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì cả, dựa vào ngực anh nhắm mắt lại.

Đầu óc trướng đau, dường như đã mấy ngày mấy đêm không chợp mắt.

Di động của cả hai đều tắt, không gian xe chật hẹp chỉ nghe thấy tiếng xe ô tô phóng nhanh.

Kỷ Tiện Bắc xoa xoa lưng cho Hạ Mộc, từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, theo quy luật.

Anh biết Hạ Mộc không ngủ, lúc này ai ngủ được chứ?

Nhìn bên ngoài cửa sổ, từng toàn cao ốc bên đường vụt qua, trước mắt mờ ảo.

Anh cũng mệt mỏi, hồi bắt đầu gây dựng sự nghiệp cũng không mệt mỏi đến vậy.

Dưới tòa chung cư.

Ô tô của Đường Văn Tích và thư ký Phàn một trước một sau tới, Đường Văn Tích không rảnh tìm vị trí đỗ xe, dừng ngay bên đường, cũng không tắt máy, trực tiếp đẩy cửa xuống xe.

Đúng lúc thư ký Phàn cũng xuống xe.

“Sao di động của Kỷ Tiện Bắc lại tắt máy nhỉ?” Đường Văn Tích muốn hút thuốc, sờ sờ túi quần, thuốc lá và bật lửa đều không có bên người.

Thư ký Phàn: “Chắc không muốn nhận điện thoại trong nhà.”

Đầu lưỡi Đường Văn Tích quét hàm răng: “Ông cụ Kỷ cả ông cụ Uông bảo thủ kia chắc chắc không tha cho Kỷ Tiện Bắc, nói không chừng còn bắt anh ấy ly hôn nữa.”

Thư ký Phàn đầy mặt nôn nóng, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm cửa chính.

Thư ký Phàn hỏi Đường Văn Tích: “Trên mạng xử lý ổn thỏa rồi chứ?”

Đường Văn Tích: “Xong cả rồi, mấy video của phóng viên phỏng vấn cứ để bọn họ tung ra trước, sau ba tiếng thì gỡ xuống, lần này Kỷ Tiện Bắc thiếu nhân tình quá trời.”

Anh ta thở dài: Ngày trước tôi đã nói với anh ấy rồi, Hạ Mộc toan tính tiền của anh ấy, anh ấy cứ không chịu nghe, như bị quỷ ám, bây giờ thì hay rồi, đăng ký kết hôn cũng làm ầm đến Liên Hợp Quốc cũng sắp biết.”

Thư ký Phàn: “……”

Đường Văn Tích càng nghĩ càng giận, định chửi rủa vài câu, bỗng xa xa chạy tới bóng người, đến gần mới thấy rõ, anh ta buột miệng nói tục, “Mẹ kiếp, đồ sao chổi này còn dám tìm tới cửa à!”

Thư ký Phàn: “Tôn trọng phụ nữ chút đi.”

Đường Văn Tích: “Cô ta xứng đáng được người khác tôn trọng sao?”

Hứa Mạn chạy từ cửa vào, chạy nhanh đau sóc hông, tay ôm ngực, cô biết Đường Văn Tích, nhưng chưa gặp thư ký Phàn bao giờ.

Thư ký Phàn chào hỏi cô trước, tự giới thiệu bản thân.

Hứa Mạn ngẩn ra, “Chào chị, thư ký Phàn.” Thì ra đây là người từ sáng sớm đã gọi cho cô, thư ký của Kỷ Tiện Bắc.

Đường Văn Tích đi tới, quét nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng điệu chanh chua chưa từng thấy: “Mới sáng sớm đừng chạy tới thêm vận đen cho Kỷ Tiện Bắc được không hả?”

Hai mắt Hứa Mạn đỏ bừng, căm tức nhìn anh ta: “CMN (*) anh nói ai đen đủi đấy! Anh lặp lại lần nữa thử xem!”

(*) 特码 [tèmǎ] đọc chệch đi 他妈 [tāmā]: CMN.

Cô cố gắng nhẫn nhịn, thật sự muốn đánh nhau.

Sắc mặt Đường Văn Tích bỗng chốc lạnh âm độ: “Cô mắng ai đấy hả?!”

“Mắng anh đấy thì làm sao!” Hứa Mạn cứng cổ.

Thư ký Phàn biết tính cách của Đường Văn Tích, nếu cô không khuyên can thì có khi hai người sẽ đánh nhau thật, cô vội vàng kéo Đường Văn Tích ra sau: “Cậu là đàn ông, không biết nhường nhịn chút à? Kỷ Tiện Bắc sắp đến rồi.”

Đang nói chuyện, ô tô của Kỷ Tiện Bắc lái tới.

Hứa Mạn và Đường Văn Tích đều tức sôi người, ẩn nhẫn yên tĩnh lại.

Hạ Mộc và Kỷ Tiện Bắc cùng nhau xuống xe, Hứa Mạn chạy tới, khoảng cách bốn năm mét, cô ấy ngơ ngẩn nhìn Hạ Mộc, mười ngón nắm chặt, viền mắt đỏ lên: “Hạ Mộc, dù cậu có tin hay không thì chuyện lần này thật sự không phải tớ làm.”

Đường Văn Tích khẽ ‘ồ’ một tiếng: “Đừng giả bộ đáng thương để lấy đồng tình! Rốt cuộc Tiêu Ảnh có tới quán cafe kia hay không, ai mà biết? Dù sao giờ không tìm thấy camera, cô nói gì chẳng đúng.”

Hứa Mạn gào thét về phía anh ta: “Cút!”

Không đợi Đường Văn Tích mở miệng đáp trả, Kỷ Tiện Bắc mắt lạnh nhìn anh ta: “Cậu bớt tranh cãi cậu thành người câm à?!”

Đường Văn Tích: “……”

Hứa Mạn không có thời gian đôi co với Đường Văn Tích, cô ấy nhìn Hạ Mộc: “Giờ cậu tin tớ hay không không quan trọng, tớ chỉ muốn chứng minh một chút.”

Hạ Mộc thở phào: “Không uổng phí tớ yêu cậu, cậu nói chuyện với Kỷ Tiện Bắc trước đi, tớ lên lầu một chuyến.”

Kỷ Tiện Bắc kéo cô lại: “Em định làm gì?”

Hạ Mộc: “Thay quần áo, đi thăm hỏi mấy người bạn cũ.” Cô tránh tay, vỗ vỗ Hứa Mạn: “Giao cho cậu đó, đợi tớ xuống lầu cậu hẵng đi.”

Hứa Mạn: “Được.”

Đường Văn Tích và thư ký Phàn nhìn Hứa Mạn đầy nghi hoặc, nhất thời không hiểu cô ấy định làm gì.

Kỷ Tiện Bắc bừng tỉnh hiểu ra vì sao Hạ Mộc để điện thoại của mình ở chỗ anh, từ khi chuyện xảy ra đến bây giờ Hạ Mộc không hề gọi cho bất kỳ ai.

Thì ra là chờ Hứa Mạn kể lại toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện ngày hôm đó thay cô.

Hứa Mạn tiến đến gần Kỷ Tiện Bắc hai bước, nếu không phải vì Hạ Mộc thì đời này cô cũng không muốn nói nhiều hơn một chữ với người Kỷ gia.

Cô thở hắt, không nhìn Kỷ Tiện Bắc, nghiêng tầm mắt nhìn lùm cây bên cạnh anh, “Anh vẫn luôn ở bên cạnh Hạ Mộc, sau khi xảy ra chuyện tôi cũng không gọi cho Hạ Mộc, dưới tiền đề chúng tôi không trao đổi riêng, tôi với cô ấy sẽ từng người kể lại toàn bộ cuộc đối thoại hôm đó chúng tôi đã nói những gì, sau này dù không tìm thấy đoạn ghi âm hoàn chỉnh thì giữa anh và Hạ Mộc cũng không có hiểu lầm vô cớ.”

Kỷ Tiện Bắc đút tay vào túi, nhìn chằm chằm cô vài giây, không biết tại sao trong lòng lại kích động không thôi.

Anh không thích Hứa Mạn từ khi biết đến sự tồn tại của cô.

Nhưng giờ khắc này, anh cũng không biết phải biểu đạt tâm tình ra sao.

Anh nói: “Không cần, tôi tin Hạ Mộc.”

Hứa Mạn: “Niềm tin rất yếu ớt, nói không chừng ngày nào đó cãi nhau, niềm tin này không đáng một xu, bây giờ anh tin, nhưng đợi mười mấy năm sau tình cảm của các anh phai nhạt, hoặc trong lòng anh bất bình, khi đó anh vẫn sẽ tin sao?”

Ánh mắt Kỷ Tiện Bắc thâm trầm, không lên tiếng.

Hứa Mạn: “Niềm tin không đáng tin bằng sự thật.”

Nói, cô lấy từ trong túi xách một tờ giấy, “Đây là những gì tôi nhớ lúc trên taxi.” Cô đưa tờ giấy cho Kỷ Tiện Bắc: “Anh nhìn đối chiếu một chút, bây giờ tôi sẽ nói toàn bộ những gì tôi có thể nhớ cho anh nghe, có vài chỗ chỉ nhớ đại khái, không nhớ được chính xác đã nói gì.”

Cô hít thở sâu, bắt đầu thuật lại cho anh nghe những gì đã xảy ra hôm đó, ngay cả chuyện Đường Văn Tích xuất hiện chốc lát kia cô cũng kể.

Bởi vì có liên quan đến chuyên ngành đại học, trí nhớ của cô không tồi, gần như thuật lại chi tiết cuộc đối thoại.

Hạ Mộc về đến nhà đi thẳng vào phòng thay đồ, thay chiếc váy dài màu đỏ rượu gợi cảm cô thích, lại trang điểm cá tính quyến rũ, rất phù hợp với bộ váy này.

Trên bàn trà có chocolate Kỷ Tiện Bắc mua, là quà tặng cho nhân viên công tác ở Cục Dân Chính hôm nay, mua rất nhiều, cô cầm mấy túi vội vàng xuống lầu.

Cô không biết ngày mai sẽ thế nào, không biết cuộc hôn nhân với Kỷ Tiện Bắc gần như không được tất cả mọi người chúc phúc có thể đi được bao xa.

Dưới lầu, Hứa Mạn đã thuật lại xong nội dung cuộc nói chuyện chiều hôm đó, đang đứng trò chuyện với thư ký Phàn.

Kỷ Tiện Bắc và Đường Văn Tích đang hút thuốc.

“Di động của anh tắt nguồn mãi thế à?” Đường Văn Tích nhìn anh.

Kỷ Tiện Bắc: “Chưa nghĩ ra trả lời thế nào, tối gọi lại sau.”

Hạ Mộc đi giày cao gót cộp cộp cộp từ trên lầu chung cư bước nhanh xuống.

Kỷ Tiện Bắc nhìn cô, khựng người.

Cô gái thanh thuần ban nãy đã từng chút biến hóa thành người con gái lãnh diễm gợi cảm mạnh mẽ.

Sau đó anh đã nói câu không có đầu óc nhất trong 33 năm qua: “Em định đi tìm Nhậm Ngạn Đông giúp đỡ à?”

Nói xong, chính anh cũng choáng váng.

Hạ Mộc mờ mịt: “Sao lại cần anh ấy giúp?”

Kỷ Tiện Bắc: “Không có gì.” Không dấu vết nói sang chuyện khác: “Em đi giày cao gót không tiện lái xe đâu.” Cô mặc bộ váy này chắc chắn phải lái chiếc xe thể thao màu trắng của anh, hơn nữa còn nhất định là tự mình lái xe.

Hạ Mộc: “Trong cốp xe có giày thể thao, lát em thay sau.” Cô giữ lại hai túi chocolate, còn lại đưa cho thư ký Phàn và Hứa Mạn, nói với Hứa Mạn: “Cậu không ăn hết thì cho kẻ không có chỉ số IQ kia mấy thanh.”

Hứa Mạn cười: “Được.”

Giọng điệu Đường Văn Tích khinh thường: “Không cần, tôi không thích ăn đồ ngọt!”

Hứa Mạn: “Thì ra anh chính là người không có chỉ số IQ à?”

Đường Văn Tích: “……”

Hạ Mộc đi đến trước mặt Kỷ Tiện Bắc, đôi tay đặt nhẹ bên hông anh: “Em sẽ lặp lặp đoạn đối thoại với Hứa Mạn ngày đó có liên quan tới anh lần nữa, có lẽ trình tự không giống nhưng em sẽ nói hết những gì em nhớ cho anh nghe.”

Kỷ Tiện Bắc không cắt ngang lời cô, ý bảo cô tiếp tục.

Mấy người đứng một bên cũng nghiêm túc lắng nghe.

Hơn mười phút sau, nói đến lời thoại cuối cùng, Hạ Mộc nghĩ rồi nghĩ, đôi tay ôm hông Kỷ Tiện Bắc siết chặt, cô nhìn anh: “Chính vào lúc ấy, em đã thay lòng đổi dạ, có thể khiến em yêu vô điều kiện cũng chỉ có tiền, nhưng lúc ấy, tiền và anh, em yêu nhất chính là anh.”

Giây phút này, anh và cô đều nghĩ tới cảnh tượng ngày đó ngồi tàu hỏa trên đường trở về nhà.

Lúc ấy dáng vẻ cô yếu mềm, đến giờ anh vẫn nhớ như in.

Kỷ Tiện Bắc xoa mái tóc dài của cô: “Giờ sự thật đã được làm rõ, em cũng đừng sốt ruột, có một số việc không thể gấp được.”

Hạ Mộc gật đầu, nhìn anh, trong mắt anh toàn bộ là cô.

Cô đặt tay mình trong lòng bàn tay anh: “Đoạn ghi âm kia không cần tìm gấp, tìm được cũng vô dụng với người nhà anh, bọn họ chỉ biết ba năm nay em đối với anh… Những lời đó trong mắt bọn họ cũng chỉ là thứ hoang đường nực cười.”

Cô thở hắt: “Áp lực trong nhà anh cố nhẫn lại nhé.”

Lặng im vài giây mới nói: “Chuyện này sai ở em, anh đừng chọc cho họ giận hơn, đoạn ghi âm sáng nay đã làm cho bọn họ mất hết mặt mũi rồi, không biết đã bị bao nhiêu người chế giễu nữa, chúng ta phải hiểu cho tâm trạng của bọn họ, đổi lại là em, có lẽ em cũng sẽ bảo con trai mình ly hôn, rốt cuộc không ai chấp nhận được đứa con dâu yêu tiền như mạng như vậy, chuyện này không còn là vấn đề không môn đăng hộ đối, mà là vấn đề nhân phẩm của em.”

Kỷ Tiện Bắc hôn hôn bàn tay cô: “Không ai cao thượng cả, đừng nói bản thân như vậy, đợi đến khi bọn họ biết em đã trải qua những gì thì sẽ không nhìn nhận em như vậy nữa.”

Hạ Mộc nhón chân hôn mặt anh: “Anh làm việc của anh đi, em đến công ty một chuyến, buổi trưa về ăn cơm với anh sau.”

Xe thể thao trắng chậm rãi rời đi, sau khi thư ký Phàn báo cáo công việc với Kỷ Tiện Bắc xong, cô ấy và Đường Văn Tích cùng nhau rời khỏi khu chung cư.

Kỷ Tiện Bắc đi lên lầu, tắm rửa rồi mới mở máy di động.

Hơn 50 cuộc gọi nhỡ, có hơn một nửa là ông nội gọi tới.

Mẹ anh còn gửi tin nhắn cho anh: [ Đăng ký xong chưa? ]

Kỷ Tiện Bắc vừa lau tóc, vừa trả lời: [ Rồi ạ, vừa về đến nhà. ]

Trả lời xong, lại gửi tin nhắn cho Thẩm Lăng: [ Cảm ơn. ]

Thẩm Lăng rất nhanh hồi âm: [ Tôi thay Nhậm Ngạn Đông nói một tiếng không cần khách sáo. ]

Thẩm Lăng đặt điện thoại một bên, tiếp tục xem video, video này là anh sai vệ sĩ tới Cục Dân Chính quay lại, sợ đến lúc đó phóng viên lại cắt câu lấy nghĩa, không nghĩ tới Hạ Mộc cũng suy nghĩ chu đáo, tự mình cầm di động ghi lại.

Nhậm Ngạn Đông chê ồn, xoa mi tâm: “Anh tới chỗ tôi để xem mấy cái video làm xằng làm bậy của anh đấy à?” Âm thanh không lớn, chỉ có tiếng ồn ào nói chuyện, không nghe rõ cụ thể nói gì.

Thẩm Lăng tạm dừng: “Gì mà làm bậy? Là nữ thần của cậu đó.” Hỏi Nhậm Ngạn Đông: “Muốn xem không?”

Nhậm Ngạn Đông nhìn anh ta, không lên tiếng.

Thẩm Lăng: “Tốt nhất là đừng xem, hình tượng của Hạ Mộc hủy hoại hoàn toàn rồi.”

Nhậm Ngạn Đông ngẩn ra: “Có ý gì?”

Thẩm Lăng: “Nói năng vô lý, mắng chửi người khác.”

Nhậm Ngạn Đông: “…” Anh đặt tài liệu trong tay xuống, duỗi tay: “Đưa máy quay cho tôi.”

Thẩm Lăng nghĩ ngợi, đứng dậy, đưa máy quay cho anh: “Xem cũng tốt, biết con người thật của cô ấy là như nào, có khi cậu lại buông bỏ được.”

Nhậm Ngạn Đông chỉnh to âm lượng, xem đi xem lại tổng cộng hai lần, lại click mở, tiếp tục xem lần thứ ba.

Thẩm Lăng dựa vào góc bàn của anh, nhíu mày: “Cậu không dứt nổi?”

Nhậm Ngạn Đông ấn tạm dừng, còn chỉ cho Thẩm Lăng xem: “Ở đây, Hạ Mộc nói những phóng viên này vì tiền mới tới, anh có nhìn ra vấn đề không?”

Thẩm Lăng: “Ngầm thay đổi khái niệm, cô ấy trả lời như vậy không quá thông minh.”

Nhậm Ngạn Đông: “Câu nói của cô ấy có ẩn ý, chẳng qua nói đến đó thì dừng, nói nhiều lại không dễ kết thúc.”

Thẩm Lăng chớp chớp mắt, chợt vỗ tay: “Chúng ta biết Kỷ Tiện Bắc đi đăng ký ngày nào, nhưng người khác thì không, hơn nữa đoạn ghi âm kia cũng không hề đề cập tới Kỷ Tiện Bắc đi đăng ký ngày nào.”

Nhậm Ngạn Đông: “Những phóng viên đó có thể đến thẳng Cục Dân Chính chặn đường, còn có thể trong khoảng thời gian ngắn tụ tập đông đủ, chắc chắn đã nhận được thứ tốt, thế nên Hạ Mộc mới nói tiếp, hôm nay không chuẩn bị lì xì, ngày khác sẽ tặng quà cho bọn họ sau.”

Lúc ấy cô ghi hình là muốn ghi lại toàn bộ hình dáng của mấy người kia.

Thẩm Lăng như có điều suy tư: “Có khả năng những phóng viên đó hóng được tin nóng nặc danh trước rồi, nói hôm nay Kỷ Tiện Bắc đi đăng ký, thế nên bọn họ mới chạy tới canh chừng không?”

Nhậm Ngạn Đông: “Có mấy người đúng là nghe ngóng mới tới, lúc vừa bắt đầu đặt câu hỏi, hỏi Kỷ Tiện Bắc có cảm nghĩ gì về chuyện này, cô gái đó là một người có tu dưỡng tốt, cô ấy chỉ muốn biết kết quả của chuyện này.”

Anh lại kéo thanh tiến trình ra sau, “Mấy người sau cô gái này hỏi Kỷ Tiện Bắc có tâm trạng gì, còn nói gì mà chỉ yêu tiền, nghe thôi đã biết không ngại lớn chuyện, còn có nam phóng viên kia, chắc hẳn cậu ta cũng nghe ngóng được, ánh mắt đầu tiên của cậu ta dừng ngay trên mặt Hạ Mộc.”

Nói, dừng lại, cảm giác cực kỳ khó chịu.

Thẩm Lăng: “… Dễ hiểu thôi, bản tính của đàn ông mà, chẳng phải lúc trước cậu để mắt tới Hạ Mộc cũng vì người ta xinh đẹp sao.”

Nhậm Ngạn Đông: “……” Xấu hổ ho nhẹ vài tiếng, nói tiếp: “Nam phóng viên này hỏi câu hỏi tuy thâm sâu, nhưng sau khi bị Hạ Mộc đáp trả thì anh ta cũng không hỏi thêm, còn có chút xấu hổ, ý định ban đầu của anh ta chỉ là đưa tin chứ không phải gây khó xử cho Hạ Mộc.”

Nhậm Ngạn Đông kéo tiếp thanh tiến trình về sau, “Anh xem nữ phóng viên này, ánh mắt và biểu cảm như có thù oán với Hạ Mộc vậy, nói cắn chặt không buông, ác ý dẫn đường dư luận, không phải tu dưỡng của một phóng viên nên có.”

Thẩm Lăng nhìn lại cẩn thận: “Ừ, cô ta làm phóng viên lại không lựa lời nói Hạ Mộc đạo đức bại hoại, quá đáng thật.”

Nhậm Ngạn Đông: “Những phóng viên kinh tế tài chính mà chúng ta tiếp xúc, bọn họ chỉ đi sâu đánh mạnh vào lĩnh vực chuyên nghiệp chứ không tùy tiện phơi ra cuộc sống cá nhân của nhân vật công chúng, nhưng mấy người này, là phóng viên kinh tế tài chính lại kích động hơn cả phóng viên giải trí, nhìn là biết đang đổ thêm dầu vào lửa.”

Thẩm Lăng xoay người rót trà, hỏi Nhậm Ngạn Đông: “Lúc ấy Hạ Mộc đã đoán ra Tiêu Ảnh?”

Nhậm Ngạn Đông: “Gần như chắc chắn.”

Anh lại tiếp tục xem video.

Thẩm Lăng thong dong thưởng thức trà, tầm mắt vô định dừng bên cửa sổ.

Bất thình lình nói câu: “Biết rõ đối phương đặt bẫy cô ấy mà cô ấy còn nói nhiều như thế, lúc ấy vứt sổ đăng ký lại rồi trực tiếp chạy lấy người, làm bọn họ tức chết đi cho xong.”

Nhậm Ngạn Đông: “Lúc cô ấy đi ra đã bắt đầu ghi hình, nói lên cô ấy đã suy nghĩ cặn kẽ rồi.”

Anh nhìn màn hình dừng lại ở hình ảnh cô lên mặt nạt người không nói lý, ngây người.

Nếu vẫn dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ như trước kia, chỉ mình cô hả giận, thì cũng tương đương với Kỷ Tiện Bắc ở trước mặt mọi người lại bị cô đâm thêm một nhát dao, có lẽ cả đời này miệng vết thương của cậu ta cũng chẳng thể khép lại được.

Cuối cùng cô vẫn hy sinh lòng hư vinh và hình tượng bản thân để ý nhất thậm chí tài phú về sau có được để cứu vãn tôn nghiêm đàn ông của Kỷ Tiện Bắc.

Chắc có lẽ cô cũng biết, một khi cô mặc kệ bản thân, ăn nói chua ngoa trước giới truyền thông thì gần như đã không còn đường lui với trưởng bối hai nhà Kỷ gia và Uông gia.

Kỷ gia đỡ hơn, đều là người làm ăn.

Nhưng Uông gia bên kia làm quan chức, sợ rằng cô không qua được ải này.

Ông cụ Uông thương nhất và cũng lấy làm tự hào nhất chính là Kỷ Tiện Bắc, bây giờ lại thành ra như vậy.

Gia tộc lớn như bọn họ để ý nhất chính là mặt mũi, bọn họ quyết không cho phép cháu dâu của mình như mấy người đàn bà chanh chua, không có chút giáo dưỡng và nội hàm của tiểu thư khuê các nên có.

Cuộc hôn nhân của cô và Kỷ Tiện Bắc vừa bắt đầu cũng là lúc kết thúc.

Thế nên cô mới nói, một khi cô yêu, anh quan trọng hơn cả tính mạng của cô, đây không phải lời nói suông.

Lúc nói lời này đôi mắt ươn ướt, không phải bị chính mình làm cảm động mà là cô biết có khả năng tương lai cô và Kỷ Tiện Bắc cứ như vậy kết thúc.

Nhậm Ngạn Đông xem xong video, tắt máy quay, “Video phóng viên phỏng vấn cũng đăng được một lúc rồi, anh sai người gỡ bỏ đi.”

Thẩm Lăng: “Đường Văn Tích xử lý ổn thỏa rồi.”

Thẩm Lăng nhấp mấy ngụm tra, “Lấy ánh mắt của ông cụ Uông, ngay cả gia thế, năng lực của Tiêu Tiêu và Vạn Hi còn không lọt vào mắt xanh của ông ấy thì đừng nói chi tới Hạ Mộc.”

Nhậm Ngạn Đông dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong nhất thời, anh cũng tìm không được lối thoát cho Hạ Mộc.

Lúc này, chung cư của Kỷ Tiện Bắc.

Cả người anh vùi trong ghế sofa, kiệt sức.

Di động vẫn đang vang tiếng, là bạn anh gọi tới, anh không nghe, không muốn nói gì cả.

Vài giây sau, di động lại vang lên, lần này tiếng chuông không giống.

Anh hoãn lại, là máy bàn nhà ông ngoại.

Kỷ Tiện Bắc ngồi dậy, nhìn chằm chằm di động, do dự vài giây mới nghe máy, bên kia không có bất cứ âm thanh gì, bầu không khí ngột ngạt.

Anh thấp giọng gọi: “Ông ngoại.”

Ông cụ Uông ‘hừ’ lạnh một tiếng: “Không dám nhận.”

Kỷ Tiện Bắc không lên tiếng, chuyện lần này anh đuối lý.

Trong điện thoại lại một trận đối đầu trong im lặng vài giây.

Ông cụ Uông thở hổn hển, “Kỷ Tiện Bắc, trong mắt cháu còn có những trưởng bối là chúng ta không?! Hả?!! Cháu coi hôn nhân đại sự là trò đùa đúng không!! Thế mà dám không nói một tiếng trước đã tự ý đi đăng ký kết hôn! Biết cả sáng nay có biết bao người gọi tới ‘chúc mừng’ ông già này không hả?! Mặt mũi Uông gia chúng ta bị Hạ Mộc kia vứt hết đi rồi!!”

Kỷ Tiện Bắc: “Ông ngoại, không phải Hạ Mộc vứt hết mặt mũi Uông gia, là cháu, không dẫn cô ấy về gặp ông là cháu suy xét không chu toàn, là cháu muốn vội vàng đi đăng ký kết hôn, cô ấy còn nhỏ, cháu định chờ cô ấy tốt nghiệp rồi mới dẫn cô ấy về nhà, không nghĩ tới lại gây thêm rắc rối, ông ngoại, cháu thật sự xin lỗi.”

Ông cụ Uông tức tới nỗi suýt nữa không thở nổi, “Cháu về đây ngay cho ta! Gọi cả bố mẹ cháu nữa! Cả đám tạo phản rồi!”

Bộp một tiếng, cúp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.