Mama À, Chị Hãy Cho Anh 1 Cơ Hội Đi

Chương 2: Chương 2: Làm Vợ Lẽ Của Ông Bụng Phệ Ư ?? Khó Lắm !!




1 buổi sáng của 6 năm sau....

Từng ánh nắng sớm khẽ lách qua tấm rèm cửa, đùa giỡn, vuốt ve khuôn mặt khôi ngô mang nét thoải mái này. Nhìn qua, cái cơ mặt của hắn được giãn ra hết cỡ, có lẽ đây là khoảng thời gian sảng khoái nhất trong ngày của hắn vì không phải đối mặt với ba và mẹ kế. Đó cũng chính là lí do vào mỗi buổi không có tiết học là hắn lại ngủ nướng đến tận trưa.

Riêng sáng chủ nhật hôm nay là ngoại lệ nha !! Hắn dậy sớm, ăn mặc thật bảnh nè rồi phóng con Limo đến nhà mẹ ruột. Mỗi tháng ba hắn lại gửi qua cho mẹ hắn 50 triệu. Quan trọng nhất là giờ đây bà cũng đã thoát khỏi lão - 1 con người không bằng loại cầm thú. Dù trong lòng còn tình cảm sâu đậm đến mấy nhưng điều này đối với bà Lan rất đáng ăn mừng, thử nghĩ xem người mà mình yêu thương, chung sống với mình bao nhiêu năm lại coi mình như 1 đồ vật vô tri vô giác, lúc mới thì nâng niu cưng chiều đến lúc đã cũ thì lại vứt bỏ không thương tiếc thì..... haizzzda......dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể không sụp đổ

- Mẹ !

Bà Lan đang xem ti vi nghe thấy giọng nói quen thuộc quay ra, trách mắng đứa con trai yêu quý :

- Quỷ con, sao hơn 1 tháng rồi mới về thăm mẹ ?

Hắn chạy lại gần bà, đưa tay ôm chầm lấy cổ bà, nhõng nhẽo như hồi con nít :

- Con nhin nhỗi mama quý bà. Con có công việc ạ, con hông về với mama được !!

Bà Lan quay lại bẹo má cậu con trai, con trai bà đã lớn lắm rồi, có việc riêng với bạn bè là lẽ đương nhiên

- Vào đây, hôm nay mẹ nấu món con thích nhé !!

- Yes madam ! Mẹ nấu là ngon nhứt !! <3

2 mẹ con gặp nhau, đem cho nhau những hơi ấm, tình cảm mà chỉ có những lúc như thế này mới có thể cảm nhận được 1 cách rõ ràng nhất....

Nhưng..... ở 1 nơi khác...

Có 1 người đàn ông 50 tuổi đeo kính râm ngồi trong chiếc xe ô tô đen sang trọng đang thì thầm với người áo đen bên ngoài 1 chuyện gì đó rồi lão ta nở 1 nụ cười đểu cáng

- Cô bé, 1 gói chè này bao nhiêu tiền ? - người đàn ông lạ mặt lên tiếng

Nó vẫn rất thản nhiên đon đả mời hàng :

- Dạ gói bé 15k, gói to 30k riêng loại được đóng hộp là 100k / 1 hộp ạ. Chú mua về dùng thử đi. Chè này ông bà chủ nhập tận trên Thái Nguyên về đấy ạ ! Hàng chất lượng cao, chú không mua là sẽ hối hận cả đời đó !!

Người đàn ông kia đơ 1 hồi rồi nở nụ cười :

- Haha cháu nhanh nhẹn thật. Cháu tên gì ?

- Dạ cháu tên là Bạch Hạ Băng ạ !

- Chà tên cháu hay thật đấy !

Hỏi han 1 hồi người kia đang suy nghĩ mông lung thì lại bị nó dùng dây thừng lôi kéo về hiện tại :

- Chú ơi, chú mua loại nào ạ ?

- À .... ờ cho chú 1 hộp chè 100k đi - Nói rồi đưa cho nó 1 tờ “ pô - ly - me “ mới cứa mệnh giá 500k

Nhìn tờ tiền trong tay vị khách VIP mắt nó sáng lên như sao sau đó lại tiu nghỉu :

- Chú không có tiền lẻ à ? Cháu...cháu không đủ tiền để trả lại chú đâu... - Nó ấp úng

Người kia cười khà khà mấy tiếng xoa đầu nó rồi nói ;

- Cháu cứ cầm cả đi, coi như là lộc nhé !

Tất nhiên là nó cầm và cũng không quên cảm ơn vị khách sộp. Với nó, trong hoàn cảnh này, không thể vì 1 chút sĩ diện của bản thân mà từ chối tấm lòng của vị khách. Gia đình nó đang rất cần những đồng tiền đó, những đồng tiền dù ít ỏi

Người kia lên xe rồi đưa xe vào 1 góc khuất, chiếc xe cứ ở vậy cho tới tận trưa, các gian hàng đã về hết. Thấy cô bé con vừa rồi dọn hàng, xe mới lầm lũi theo sau và dừng lại trước 1 căn nhà gian cũ kĩ

- Ơ....ông chủ ? đây chẳng phải la nhà của Bạch Hùng hay sao ? Cái tên nợ không trả hôm trước cho người đến đánh đó

- Mọi chuyện đã dễ bay giờ lại càng dễ hơn - người ngồi băng ghế sau bỏ cặp kính xuống để lộ ra đôi mắt xảo quyệt lên tiếng

Trong căn nhà vẫn là tiếng của cô con gái ân cần, quan tâm :

- Mẹ, mẹ đỡ chưa ? hôm nay có chú tốt lắm mua hộp chè mà cho con 500k cơ, hay con đi mua thuốc cho mẹ nhé !

- Không cần đâu, mẹ đỡ rồi con. Con có cảm ơn người ta không ?

- Dạ có ạ, trước kia con tưởng người giàu ai cũng xấu tính ai ngờ cũng có người tốt mẹ nhỉ ! - Nó trầm ngâm như người nhớn

- uk, con gái ngoan của mẹ !

.

.

.

- Bà Liên, ông Hùng ra đây đi !

Ba mẹ nó ra ngoài mặt tái xanh khi thấy đích thân chủ nợ đến đòi tiền, nó ra sau thấy chú tốt bụng đứng sau lão bụng phệ trong lòng ít nhiều phần khó chịu nghĩ “ Sao chú ấy lại đi với lão già xấu tính, vô lương tâm này nhỉ ?? “

- Ông chủ có chuyện muốn nói với 2 người

Nó nghe vậy phải mất 3' mới nhấm nháp hết đống thông tin vừa rồi. “ Ông chủ “ cái từ đó cứ quanh quẩn trong đầu nó trong suốt cuộc trò chuyện nên nó cũng không rõ nội dung là gì mà chỉ tháy ba mẹ nó từ chối, khóc lóc, van xin nhưng thấy thái độ nhởn nhơ kèm chút ý đồ của bụng phệ hộ đành phải đồng ý. Bụng phệ là cái tên nó đặt cho ông Dũng. Chỉ cần nhìn lão vác cái bụng phệ 1 giây thôi là nó muốn cắn cấu cào xé rồi. Khi 2 người kia ra khỏi nhà nó phán :

- Con xin rút lại những lời con đã nói, người nhà giàu chả ai tốt đẹp cả. Con xin thề từ nay về sau sẽ không bao giờ dây dưa vói loại nhà giầu bụng phệ mắt híp

Ba mẹ nó nhìn nó mà u buồn khó khăn thốt ra vài chữ nghèn nghẹn :

- Con rút lại lời thề đó đi

Đầu nó mọc ngay ra 3 dấu hỏi, bà Liên hiểu ý định nói nhưng lại tắc nghẹn nói không thành câu :

- Con biết....ông Dũng đúng chứ ? Mấy ngày nữa.... mấy ngày...vợ... con....làm..... - rồi bà Liên bật khóc nức nở ghì chặt vào lòng chồng

Ông Hùng lấy hơi, can đảm nói điều mà vợ mình đang nói dở dang :

- Mấy ngày nữa con sẽ trở thành vợ lẽ của ông ấy !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.