#Cá Basa
Sau khi từ bệnh viện trở về, Lam Tu sắc mặt u ám bước vào bên trong Lam phủ, vừa có người chết vì dịch bệnh, bên trong treo đầy khăn tang, linh sư đọc văn khấn an ủi linh hồn người chết về nơi an nghỉ cuối cùng.
“Cạch.”
“Về rồi sao?” Vân Linh ngẩng đầu ra khỏi cuốn sách, tò mò nhìn Lam Tu một thân mỏi mệt, tựa như vừa già đi cả chục tuổi. “Ngươi làm sao vậy? Vừa đi đánh nhau về hả? Hay là vừa đi nhặt xác Lam Tình về sao?”
Lam Tu trừng mắt qua: “Cô không nói cũng sẽ không ai bảo cô câm miệng đâu!”
“Ồ, rõ ràng là có chuyện lớn rồi nha!” Vân Linh cất sách, tò mò tiến lại nhìn Lam Tu: “Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Lam Tu thở dài, lấy ra một tập ảnh cùng hồ sơ bệnh án cho Vân Linh xem, bên trong đều là hình ảnh những người được cho là đang mắc bệnh truyền nhiễm, ánh mắt lờ đờ nhìn vào trong camera, tựa như ánh mắt của người chết, vô cùng ám ảnh.
Vân Linh lật mở đọc từng chút một, sau đó liền im lặng nhìn Lam Tu. Một chốc lát sau, cô mở miệng hỏi: “Rốt cuộc là cậu lấy những thứ này ở đâu? Là bên trong bệnh viện sao?”
“Là bệnh truyền nhiễm, hiện tại đang là bệnh dịch truyền nhiễm trên khắp cả đại lục, nguyên nhân gây bệnh cùng cách chữa đến giờ vẫn chưa tìm ra được, số lượng tử vong lại càng lúc càng tăng.” Lam Tu nghĩ tới 12 người đang nằm trong bệnh viện, mày nhíu lại thành một đoàn.
“Ồ, hóa ra các người đều cho rằng đây là bệnh truyền nhiễm ư?” Vân Linh cười mỉm, lại móc ra một chiếc kẹo cho vào miệng.
“Đây mà là cái gì bệnh truyền nhiễm chứ, suy đoán vớ vẩn, nó chẳng phải bệnh tật gì đâu.” Nàng ta lắc lắc ngón tay trước mặt Lam Tu: “Những người mắc bệnh kia chết chắc rồi, khỏi cần tốn công cứu, bọn họ sớm muộn gì cũng chết!”
“Ý cô là gì? Cô biết bệnh dịch này sao!!?” Lam Tu bất ngờ nhìn Vân Linh.
“Ta đã bảo là không phải bệnh truyền nhiễm! Đó là triệu chứng bị hút sạch toàn bộ tín ngưỡng lực, không phải là bệnh!” Vân Linh lắc lắc ngón tay.
===
CẦU PHIẾU ĐỀ CỬ HU HU HU QAQ