#Cá Basa
Cho dù là ở bất cứ thời đại nào, tình yêu đồng giới vẫn cứ như là trái mật ngọt cấm kị, vô cùng thơm ngọt mà khiến cho người trầm mê bên trong.
Môi lưỡi giao triền, cơ thể nhịp nhàng mà truyền lại từng cơn run rẩy kích thích từ người bên cạnh, Res ngửa đầu ra phía sau nhẹ rên một tiếng, khoái cảm sau triều dâng khiến cho cả cơ thể nàng cứ co giật không ngừng.
So với kèo dưới Res thì Lam Tình ở kèo trên lại khá nhàn nhã, còn tỉ mỉ lấy chăn bông cuốn chặt Res lại thành một cục phòng ngừa ai đó ngủ quên lại trúng gió. Bên ngoài cảnh người qua lại vô cùng tấp nập, y như cái tên Kim Thịnh Thành của nó.
Bọn họ trốn ra rất trót lọt nhờ vào thân phận người hầu thân cận bậc nhất của Res, dù sao Alan có lẽ nằm mơ giữa ban ngày cũng đoán không ra, Res sẽ phản bội hắn vì một người phụ nữ - lại là vật tế quan trọng trong kế hoạch của hắn.
“Bọn họ sẽ sớm tìm được tới nơi này thôi.” Res lúc này cũng đã hồi thần, ngồi dậy mặc lên một chiếc áo hai dây, đi tới ôm lấy eo của Lam Tình. Bọn chúng không phải là tới để bắn Res, mà sẽ tới vì Lam Tình – Thánh nữ được tuyển chọn tiếp theo.
Alan kì thực chưa bao giờ để Res vào mắt cả. Hắn lại đặc biệt luôn tỏ ra không tin tưởng vào lời thề trung thành của cô, cho dù cô đã theo hắn gần 1000 năm nay rồi.
Bởi lẽ chính Alan cũng là người đã phản bội lại lời thề của hắn với vị thần linh hắn đã từng theo hầu – Quang Minh thần, sau đó dùng kiếm đâm thẳng vào Thần cách của Quang Minh thần kia, trực tiếp đá rớt Quang Minh thần rơi khỏi Thần đàn.
Một kẻ phản bội, làm sao có thể tin tưởng vào lời thề nguyện trung thành của kẻ khác cho được cơ chứ…
“Không sao cả. Kim Thịnh Thành là một thành trì vô cùng an toàn. Bọn người đó sẽ không dám tới nơi này làm loạn đâu.” Lam Tình cố gắng an ủi Res, so với Res thì nàng lại càng thêm tin tưởng vào Kim Thịnh Thành, Lam Tu đã từng nói, đây chính là tòa thành trì an toàn nhất Thần chi đại lục.
Nếu như ngay cả Kim Thịnh Thành cũng không thể che chở cho sự an toàn của cả hai, thì đi đâu cũng đều có kết quả như nhau thôi.
Rye tựa đầu lên vai Lam Tình, nhìn lên bầu trời đêm ẩm hơi sương, trong lòng một mảnh yên tĩnh. Có lẽ, chỉ cần bản thân không phải hối tiếc là đủ rồi.