Mẫu Đơn gật gật đầu, Redick nói cũng đúng, một cái Quang minh giáo đình như nấm mọc sau mưa đã đủ rồi, lại thêm một cái Thánh đức chúa trời giáo đình gì đó thì lại càng thêm không xong, rất dễ có hỗn loạn!
Chỉ là… Mẫu Đơn nhặt lên bức tượng hình người màu đen mà Vân Linh đánh rơi kia, có chút suy tư bất an trong lòng. Thực sự là người đàn bà tên Vân Linh này chỉ nói lung tung bịa đặt sao?
Câu nói “người khách phương xa” kia, thực sự đã gieo vào bên trong lòng Mẫu Đơn một sự bất an vô cùng, tựa như Vân Linh này, cũng không đơn giản như những gì Redick nói như vậy!
Bạch Nhâm Tịnh cũng cảm nhận được bất an của Mẫu Đơn, nắm lấy tay nàng cầm lên bức tượng nhỏ màu đen đia, nhẹ nhàng xoa xoa. Hắn có chút “…”, bức tượng này, giống như hắn đã gặp ở đâu đó rồi, có cảm giác rất quen thuộc.
“Sao vậy?” Mẫu Đơn khó hiểu nhìn hắn.
Mỗi lần tên này phát ngốc nàng đều lo sợ một phen. Hắn bình thường đã đủ ngu ngốc và chậm tiêu nồi, ngốc thêm nữa nàng liền nuôi không nổi đâu nha!
Bạch Nhâm Tịnh lắc đầu, trả lại bức tượng này cho Mẫu Đơn: “Không có gì, sau này em chạm vào đồ vật cẩn thận một chút, đừng chạm vào mấy thứ linh tinh đáng ngờ không rõ lai lịch.”
“Được.”
Khi Mẫu Đơn trở về, đi qua nơi sân bãi đã từng đứng ngắm mưa cùng Lyly, có chút buồn buồn dừng lại nhìn vị trí đó.
“Người chết đi sẽ không thể quay trở lại nữa, nhưng ít nhất cô ta cũng sẽ còn sống trong kí ức của cô.” Giọng nói lành lạnh phía sau lưng khiến cho Mẫu Đơn nổi hết cả da gà, giật mình quay lưng lại phía sau. Vân Linh không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phía sau lưng của cô, làn da tái nhợt khuất sáng chìm trong góc tối không thể nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt.
Vân Linh nhìn theo hướng của Mẫu Đơn, cất giọng khàn khàn: “Có những người giống như đứa trẻ đòi kẹo, luôn chỉ muốn có được thứ đó, bất chấp tất cả, bất chấp cái giá nào, tựa như một con thiêu thân ngu dốt cứ muốn lao vào lửa…”
===
Bão 5/10
Đọc xong đừng quên like và comment nha
Trúng gió về khan cổ ho quá trời TT