“Cơ thể này cũng sắp tới giới hạn rồi, tuyển chọn ra thánh nữ tiếp theo đi. Ta tin tưởng mắt nhìn của cô đấy, Res! Ta cần một cơ thể trinh nữ trong sạch nhất, với một tín ngưỡng lực khổng lồ, như vậy mới có thể cất giữ được lâu trong trận pháp!”
Res nghe lời nói của Alan thì run lên, một dòng cảm xúc phức tạp chạy qua đáy mắt. Cô lần đầu tiên trong suốt cả ngàn năm sống lay lắt bên cạnh Alan, không muốn nghe lệnh của hắn nữa. Nụ cười sạch sẽ trong suốt tới đáy mắt của thiếu nữ kia cứ như một lời nguyền rủa vây lấy cô vậy.
“Res?” Có lẽ là cảm thấy Res quá im lặng, Alan quay lại nhìn cô, vừa hay lại bắt gặp vẻ mặt trống rỗng rối rắm kia.
Khi Res có thể lết ra được căn phòng “Chủ thần”, đã là một thân tím tái đầy vết thương, cô chỉ muốn tìm đại một nơi nào đó mà nằm vật xuống, bước chân lại đi tới một nơi nào đó trong vô thức.
Cô dừng lại trước cửa phòng, mím mím môi một chút lại không gõ cửa phòng, quay lưng muốn rời đi, chỉ là trước mắt choáng váng tối đen, đứng không vững mà rơi vào vòng tay của một người, đôi mắt cũng bị một bàn tay nhẹ nhàng bịt lại.
“Bắt được ngài rồi, Res đại nhân!”
Bên trong căn phòng đó, giống như một tội lỗi dâm dục đang được tạo ra ngay dưới mí mắt của thần linh, Res thở dốc mà rên rỉ, tiếng rên rỉ lại bị người ngậm lấy, cắn nuốt vào trong cổ họng.
Cô mờ mịt nhìn đôi mắt trong suốt kia, cảm giác như bản thân được cả thế giới bên trong nó ôm trọn, giống như bản thân là bảo vật vô giá nhất, không phải chỉ là một thứ rác rưởi bị Alan chà đạp, khinh bỉ.
Quang minh thần a, ta đã phạm vào đại tội mất rồi.
“Ân, ngài đang suy nghĩ điều gì vậy? Có phải là tôi yêu thương ngài chưa đủ đúng không?” Lam Tình vuốt ve mái tóc màu xám nhạt của Res, trong mắt tràn đầy ý cười thỏa mãn. “Trưởng linh mục nói tôi chắc chắn sẽ là thánh nữ đời tiếp theo, ngài…”
Res đột nhiên bật dậy dùng môi ngăn chặn những lời tiếp theo của Lam Tình, sau khi thả ra, cô thở hổn hển cúi đầu trên vai Lam Tình, đôi mắt là quyết tâm chưa từng có. Res thì thào: “Lam Tình, chúng ta rời khỏi nơi này đi!”