Mẫu Đơn nhìn sắc mặt lo lắng của Cẩm Nhuệ, dạo này vị này lo lắng đặc biệt nhiều, có lẽ là sau chuyện xảy ra với Lam Tu, Cẩm Nhuệ trở nên rất quan tâm tới an nguy của những người xung quanh, lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì nguy hiểm với những người mà nàng ta thân cận.
“Cẩm Nhuệ, Kim Thịnh hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Bạch Liên sợ hãi nắm chặt tay của Kim Thịnh, nhìn chằm chằm vào Cẩm Nhuệ.
“Ta…” Cẩm Nhuệ cứng nhắc muốn nói “ta cũng không nắm chắc”, chỉ là nói ra câu này minh chứng rằng nàng đã bất lực rồi, nàng thực sự không thể nào nói ra miệng cho nổi!
Dạo gần đây quá nhiều chuyện xảy ra, áp lực lên lưng Cẩm Nhuệ cũng càng lớn, khiến cho nàng thực sự có đôi lúc lo âu bản thân có thể sẽ gục ngã mất. Bạch Liên không nghe thấy câu trả lời từ Cẩm Nhuệ, sắc mặt thảm đạm nằm lên lồng ngực của Kim Thịnh.
Chẳng lẽ nàng sẽ đánh mất người này sao?
Mẫu Đơn thở fài một tiếng, vừa định tới an ủi Bạch Liên một phen, nàng lại ngay lập tức nhìn thấy trên bàn tay của Kim Thịnh có một chiếc nhẫn màu vàng trông vô cùng quen mắt. Nàng đi tới nắm lấy tay của hắn lên tỉ mỉ nhìn: “Ồ, đây không phải là chiếc nhẫn ta đưa cho Kim Thịnh sao?”
Bạch Liên ngước mắt nhìn Mẫu Đơn, nàng nhún vai: “Nếu vậy thì không cần lo lắng, hắn chỉ ngủ một giấc thì sẽ tỉnh lại thôi, đây là cơ duyên của hắn, không có chuyện gì nguy hiểm sẽ xảy ra cả.”
“Thật sao?”
Bạch Liên nắm chặt bàn tay của Kim Thịnh.
Mẫu Đơn ở bên cạnh chớp chớp mắt ngẫm nghĩ, hai người này quả thực là tình cảm rất tốt, yêu nhau sâu đậm tới như vậy. Nàng đôi lúc cũng cảm thấy thật ghen tỵ với Bạch Liên, có thể có một tình yêu xinh đẹp lại hoàn mỹ như thế với Kim Thịnh.
Nàng nhìn sang Cẩm Nhuệ ngồi ghi chép bệnh án bên cạnh, lại nhớ tới câu chuyện còn chưa bắt đầu mà đã dở dang của Cẩm Nhuệ, trong lòng nặng nề thở dài một hơi.