Cuối cùng công việc quá nhiều, Mẫu Đơn liền đưa ra một quyết định, điều động Hy Tử Kỳ trở về Mẫu Đơn Các.
“Lão bà, ta nghe nói ngươi nhớ ta tới không thể ngủ nổi, ngày đêm chờ mong tha thiết ta trở về phải không!!?” Người còn chưa xuất hiện, tiếng nói kia đã vang vang khắp nơi.
Mẫu Đơn day day trán một chút, khuôn mặt của Hy Tử Kỳ đã xuất hiện ở trong phòng, tiện hề hề ném vali lên tay một tên người hầu bên cạnh, sà tới bên cạnh xoa xoa bóp vai cho Mẫu Đơn.
“Lão bà…” Hy Tử Kỳ hai tiếng lão bà gọi càng lúc càng thư sướng, từ cái lúc mà Mẫu Đơn đã không còn gắt gỏng bắt hắn câm miệng nữa. “Mấy ngày nay ta bị ép tới thảm, cùng một đoám dã nhân đánh thành một đoàn…”
Hy hoàng đế thấy con trai trở về chưa tới mấy hôm liền muốn chạy lấy người, lật tay ném hắn thẳng tới chỗ khu vực bạo loạn làm lao động công ích, không dẹp xong không cho rời đi.
Hy Tử Kỳ dẹp mãi cũng không xong, ai ngờ được nhận được điện thoại từ Mẫu Đơn hắn liền bạo phát một hơi giết sạch lũ bạo loạn, sau đó nhanh chóng mò tới Mẫu Đơn Các. Lão bà gọi, cụt cái tay thiếu cái chân cũng nhất định phải trở về!
Hy Tử Kỳ lén lút nhắn cho 4 tên “bạn tốt” cọ một chút dưa chua, thành công hưởng thụ mấy tâm tình vặn vẹo của đám người kia.
Ai nha, lão bà chính là yêu thương ta, các ngươi ăn dưa chua rồi cũng chỉ có thể ở một góc ăn dưa chua thôi a ha ha…
“Ừm, ta rất nhớ ngươi, là rất rất nhớ!” Mẫu Đơn tủm tỉm cười, sau đó nàng nắm lấy tay của Hy Tử Kỳ vỗ vỗ. “Ngươi đi quá lâu, hại ta “nhớ” ngươi tới da diết!”
Hy Tử Kỳ: “Hề hề… lão bà…” chảy nước miếng – ing…
“Ừm, ngoan.” Nàng cong môi, lấy tập hồ sơ nặng trịch đặt lên tay của Hy Tử Kỳ, trong ánh mắt ngơ ngác của hắn ngồi dậy vươn vươn vai: “Ta đi ngủ, ngươi giúp ta làm xong chút này đó nha!”