“Mia, ngày hôm nay em lại gắng sức sao?” Redick trở về nhà, ngay sau đó đã nhìn thấy tiểu kiều thê đang ngồi trên ghế, hai chiếc chân nhè nhẹ vung vẩy.
Là hai chiếc chân bằng máy.
“Lâm!” Mia nhìn thấy Redick trở về, nhanh chóng huy động hai chân chạy tới, ôm chầm lấy hắn. “Lâm, ta đã nấu xong bữa tối rồi, chúng ta cùng ăn thôi.”
Redick nhìn bữa tối bốc khói thơm ngào ngạt trên bàn, trong lòng một mảnh ấm áp. Hắn ôm lấy Mia đi tới ngồi xuống ghế, bắt đầu thưởng thức một bàn cơm gia đình ấm cúng.
“Ngày hôm nay ta sử dụng năng lực lại tốt hơn một bậc, giáo sư nói rằng ta giống như được nữ thần sinh mệnh trao tặng đôi bàn tay của thần vậy!” Mia hạnh phúc giơ ra hai đôi bàn tay trắng nõn, lại há miệng ăn vào miếng thịt được Redick mang tới bên miệng.
Redick mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé khẽ niết.
“Đúng vậy, không phải là em đã cứu mạng tôi sao. Nói bàn tay của nữ thần, hoàn toàn không sai.” Sinh mệnh này, chính là em cứu về.
“Hì hì…” Mia đỏ mặt nhéo nhéo tay của Redick. Cô nhìn khuôn mặt điển trai của hắn, nhịn không được mò tới hôn hôn lên trán của hắn: “Thực ra, gặp được Lâm mới là may mắn của em.”
“Ừm, gặp được em là may mắn của tôi nữa.”
Khi cả hai đang vô cùng thắm thiết, đột nhiên Redick thì thào: “Mia, sắp tới tôi sẽ phải đi tới Bắc cực đánh lui quái vật biển sâu.”
“Quái vật biển sâu!!?” Mia rùng mình, kinh ngạc nhìn vào mắt Redick: “Sẽ… rất nguy hiểm, phải không?”
Quái vật biển sâu, trong lời hát đồng thoại lưu truyền từ bao đời nay của Hắc quốc, chính là loại quái vật đáng sợ nhất trên đời, ngàn vạn không bao giờ dứt, luôn tìm cách tấn công vào Hắc quốc. Chỉ cần bọn chúng phá vỡ phòng tuyến ở Bắc cực, tất sẽ tràn vào hải vực và đất liền Hắc quốc để ăn thịt con người.