“Ba ba lại phải đi rồi sao…” Tiểu Hắc Kim đầy nức nở nắm chặt tay áo của Hắc Phượng, Mẫu Đơn và mọi người xung quanh dỗ mãi cũng không chịu bỏ ra. Con bé gào lên: “Ta không cho ba ba đi!!!”
“Ngoan… bảo bối… còn có ma mi ở đây mà!” Mẫu Đơn dở khóc dở cười ôm lấy bé con, vuốt ve chiếc đầu nhỏ xinh của nó. “Ngoan, ba ba chỉ đi một lát liền sẽ trở về, sẽ không quên bảo bối đâu!”
Hắc Phượng cui xuống, hôn lên vầng trán bé xinh: “Bảo bối, ai là người mạnh nhất thế giới này?”
Hắc Kim hút vào một đống nước mũi, lèm bèm giơ tay chỉ lên trời: “Là ba ba! Ba mạnh nhất thế giới!”
Mọi người xung quanh mỉm cười. Hắc Phượng xoa xoa hai chiếc má bánh bao của tiểu bảo bối, khẽ hỏi: “Nếu như ba ba là mạnh nhất thế giới, như vậy bảo bối còn lo lắng gì nữa? Ba ba chỉ đi một lát sẽ trở về ngay, còn sẽ mang cho bảo bối thật… thật nhiều kim tệ!”
Hắc Kim: “Ô a kim tệ OAO!”
Tạ Mẫu Đơn bị hai cha con đáng yêu chọc cười, hai mắt nhìn về phía Hắc Phượng đã áo giáp tinh khôi, trường kiếm năng lượng cắm phía sau lưng. Nàng nghĩ nghĩ, sau đó đem Hắc Kim đưa cho Hắc Phượng hàn huyên, bản thân đi vào trong phòng như muốn lấy đồ vật gì.
Chốc lát sau, Hắc Phượng ngỡ ngàng nhận lấy một thanh trường đao to lớn từ tay của Mẫu Đơn. Hắn bất ngờ nhìn nàng: “Đây là… thần khí trường đao cấp 9!!?”
Mẫu Đơn mỉm cười không trả lời câu hỏi này, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thanh trường đao. 2 tỷ kim tệ tiền tươi của nàng nha, không nhiều vuốt một chút nàng có lẽ sẽ tiếc khóc. Nhưng là nàng tiếc tiền, lại càng tiếc hơn một mạng của Hắc Phượng.
“Đừng có nhìn ta!” Mẫu Đơn bị ánh mắt cảm động kia của Hắc Phượng làm cho nổi một thân da gà, nàng cười đánh một cái lên lồng ngực của hắn: “Ta chỉ là… muốn giao thừa sang năm, bàn ăn sẽ không thiếu một người mà thôi.”
Trong lòng Hắc Phượng như bị một lời mềm mại này chọc một cái, hắn không nhịn nữa cúi xuống hôn lên môi của Mẫu Đơn một cái, sau đó nhân lúc 4 kẻ còn lại chưa kịp định hồn, biến mất như một cơn gió.