“Ngươi…” Mẫu Đơn phiền não đẩy tên nam nhân ra, lại bị hắn vô liêm sỉ kề sát lồng ngực vào sau lưng, ôm chặt không chịu buông.
“Ngươi thả tay ra!” Nàng tức tới ngứa răng, chỉ muốn lăng trì cái tên sau lưng này!
Ai ngờ được nàng đe dọa hắn lại không cho vào mắt, còn vô liêm sỉ nhéo éo nàng một cái. Thiên Vân Nhận thở dài mộtt tiếng: “Tiểu nương tử, nàng ăn xong không chùi mép liền muốn đuổi vi phu đi là sao QAQ…”
Lại còn tiểu nương tử!!? Ngươi được!
“Đúng vậy, ta ăn xong không chùi mép đó! Còn bây giờ ngươi cút đi cho ta! Lợi dụng lúc người khó khăn!” Mẫu Đơn càng nghĩ càng uất ức, nắm lấy một cái gối đầu phát tiết mà đập lên người của Thiên Vân Nhận.
“Ta cho ngươi vi phu này! Ta cho ngươi ăn xong không chùi mép này!”
“Bốp! Bốp! Bốp!”
“Ai ui… nương tử mưu sát vi phu! Cứu mạng! Cứu mạng!” Thiên Vân Nhận mặc dù kêu gào thảm thiết, nhưng là lại không hề trốn tránh mấy cú đánh của Mẫu Đơn. Hắn biết thực ra cũng là hắn sai, là lợi dụng khi người ta gặp khó khăn mà chen chân vào, để cho nàng phát tiết cảm xúc một chút cũng được, nàng sẽ bớt tức giận đi một chút.
Bên trong phòng một mảnh xuân sắc, bên ngoài lại có gió đông lạnh lẽo.
Thần Ly sắc mặt vô cảm đứng bên ngoài bức tường, ánh mắt màu lam lóe lên những xúc cảm mờ mịt không rõ.
“Ba ba, ngài không vào gặp mami sao?” Tiểu Thần Hạo nắm lấy ống tay áo của Thần Ly mờ mịt hỏi, vừa nãy ba ba nói là tới xem mami một chút mà, sao bây giờ cửa mở mà lại không đi vào?
“Ừm…” Thần Ly hít sâu một hơi, sau đó hắn cười cười, nắm lấy tay của Thần Hạo dắt bé con rời đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào phía trước: “Mami không có ở đó, đợi đi, ta sẽ mang mami trở lại cho con!”