Kim Thịnh nghe thấy liền cười, ánh mắt bình đạm nhìn ra cửa sổ, nhìn một bầu trời tươi xanh xinh đẹp, ánh sáng trong mắt hắn chưa bao giờ sáng rực rỡ như lúc này. “Đúng vậy, ta đã tìm được, thật may mắn ta đã gặp được ngài, tiểu thư.”
Một tiếng tiểu thư này, chính là biết ơn cùng cảm kích, cũng là thuần phục tuyệt đối dưới chân Mẫu Đơn.
“Vậy sao, chúc mừng ngươi.” Mẫu Đơn cũng rất hài lòng nhìn Kim Thịnh. Một người nhờ vào nàng mà tìm được điều hắn tìm kiếm, nàng cũng rất vui vẻ, còn có tự hào nữa.
Kim Thịnh trước đó giống như một kẻ mù đường chạy loạn trong bóng đêm, không thể tìm được phương hướng chính xác, lại bị áp lực từ người bên cạnh đè tới thở không nổi. Hiện tại, hắn đã nhận được cơ hội mà hắn muốn, cũng đạt được thứ mà hắn khao khát bấy lâu, cả con người như trở thành một viên ngọc tỏa sáng vạn trượng quang mang.
Bạch Liên càng nhìn càng cảm thấy hai người này có gì đó che giấu nàng, cau mày hết liếc đông lại liếc tây.
“Được rồi, tới gọt táo cho hắn ăn đi.” Mẫu Đơn dở khóc dở cười lườm Bạch Liên một cái.
“Vâng.”
“Như vậy, ngươi thu hoạch được gì? Có thể ta cũng rất tò mò rất, dù sao cái nhẫn này vậy mà tốn của ta 10 tỷ kim tệ.” Mẫu Đơn lè lưỡm nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay Kim Thịnh, càng nhìn càng thấy tức tối.
Nếu như hệ thống dám đưa cho nàng một thứ đồ vô dụng trị giá 10 tỷ kim tệ, nàng sẽ làm thịt nó một trận!
Kim Thịnh nhìn theo ánh mắt của Mẫu Đơn, nhìn xuống bàn tay của mình. Hắn bật cười giơ tay lên, xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón áp út, ánh mắt ấm áp nhìn chằm chăm Bạch Liên. “Tiểu thư.”
Mẫu Đơn giật mình: “Hửm? Sao đột nhiên ngươi gọi ta trịnh trọng vậy?”
Kim Thịnh cười cười nhìn Bạch Liên đang gọt táo thành hình thỏ, trong mắt lại xoẹt qua một tia tức giận cùng quyết tâm: “Có một thứ, ta cần phải đòi lại!”