“Ngươi suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì?” Alan kinh ngạc quay lại nhìn Hắc Hỏa: “Ta chỉ cho ngươi cách để ngươi cứu lại người mà ngươi yêu? Bây giờ ngươi lại chất vấn ta sao?”
“Hắc Hỏa! Chỉ cần bản thân cảm thấy đáng giá thì làm đi! Còn nếu ngươi cảm thấy tình cảm không đáng giá như vậy, thì hãy lãng quên người yêu của ngươi đi, sau đó rời khỏi căn phòng này của ta! Uổng phí cho một cơ thể hoàn mỹ ta cố gắng tìm cho ngươi!” Alan tức giận nói, trong mắt là nồng đậm bi thương. “Ta thất vọng! Đã tưởng rằng ngươi cũng giống như ta…”
Hắc Hỏa siết chặt cơ thể lạnh ngắt trong ngực.
Từ bỏ ư? Làm sao có thể… Sắp sửa rồi, hắn có thể gặp lại Bạch Linh… làm sao có thể từ bỏ!
Alan nhìn Hắc Hỏa ôm cơ thể thiếu niên rời đi, cúi người ngồi xuống ngắm nhìn khuôn mặt mỹ lệ của cô gái trong lồng kính. Nàng là ai, tên là gì… hắn thật sự không nhớ nổi, cũng không nhớ rõ đây là cơ thể chứa thứ bao nhiêu mà hắn đã chuẩn bị hơn ngàn năm qua..
Nó hỏng, hắn lại phải lập tức thay thế, lại hỏng, lại thay thế…
Làm sao mà hắn nhớ nổi tên của những cơ thể này đây, hắn gọi bọn chúng là thánh nữ.
Như vậy tên của nàng đâu? Người hắn yêu, nàng tên là gì… dung mạo của nàng như thế nào, nụ cười của nàng có phải là rất xinh đẹp hay không?
Hắn không nhớ nổi…
Hắn sống hơn 1 ngàn năm chỉ để hồi sinh nàng, nhưng thời gian thứ này như thuốc mê, khiến cho hắn thậm chí đã quên mất người hắn yêu là ai, chỉ biết hắn yêu nàng, muốn hồi sinh nàng, hắn sống chỉ vì điều đó…
“Không sao, chỉ cần ta hồi sinh nàng, ta sẽ biết nàng là ai rồi, sẽ biết nàng là ai… sẽ biết… vì sao ta yêu nàng… chăng?”
Hắn không phải là u mê hay cố chấp, đã quá lâu rồi, tới cả mục đích sống của hắn, Alan cũng đã quên. Hắn muốn hồi sinh nàng, cũng là vì để tìm kiếm lại chính bản thân hắn – thứ đã thất lạc mất trong dòng thời gian quá dài này, tìm kiếm, mục đích cho sự tồn tại dài đằng đẵng này!