#Cá Basa
Những kẻ xung quanh Thần Ly chỉ nghe thấy tiếng đàn, còn bên trong đầu của hắn lại truyền tới một khung hồi ức.
Theo tầm mắt của hắn, chỉ nhìn thấy một bóng lưng cô quạnh trước mặt. Nàng cất tiếng nói, lại tựa như than thở khôn nguôi: “Kiếm Ca, tới bao giờ… ngươi mới không luyện loại ma kiếm đó nữa? Bá phụ bá mẫu trên trời biết được ngươi luyện thứ ma kiếm này, tới chết cũng không thể nhắm mắt!”
Kiếm Ca sao? Thần Ly nheo mắt, có lẽ đây chính là Kiếm thần năm đó chăng?
Bóng lưng cao lớn kia không quay lại, chỉ cất giọng nói khàn khàn bi thương trả lời: “A Mộc, thù diệt tộc này ta nhất định phải báo! Không phải bọn chúng phế bỏ đan điền, không cho ta lần nữa tu luyện lại, thảm hại mà sống ư? Ta sẽ dùng thanh kiếm này, giết từng kẻ một, báo thù cho gia tộc chết oan uổng của ta!”
Một cơn đau lòng trào dâng trong ngực của A Mộc, nàng không tự chủ được nhớ về thiếu niên tài hoa nhất đô thành năm xưa, bây giờ khiến cho hắn trở thành một kẻ phế vật, chịu thù tang gia mà không thể báo, có thể tàn nhẫn hơn nữa sao?
A Mộc tiến tới ôm lấy thắt lưng của hắn, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt. Lúc này chí của hắn đã quyết, một nữ nhân như nàng làm sao có thể cản lại hắn, nàng, cũng chưa có tư cách đó.
“Kiếm Ca, giao tình thanh mai trúc mã của chúng ta, ta chỉ muốn ngươi hứa với ta.. hứa với ta… sau khi trả xong thù diệt tộc, trở về, được không? Trở về, đừng luyện loại ma kiếm này nữa… trở về với ta…”
A Mộc nhìn bóng lưng hắn xa dần, bàn tay run rẩy ôm lấy mặt mà gào khóc. Tới cuối cùng, Kiếm Ca hắn vẫn không đồng ý thỉnh cầu của nàng.
Tàn ảnh trước mắt Thần Ly biến mất, hắn giật mình nhìn lại xung quanh, tiếng đàn cũng đã ngừng bặt, tiếng cười hi hi ha ha của thiếu nữ cũng không còn.
“Điện hạ? Nãy giờ chúng ta gọi ngài ngài đều không phản ứng, có chuyện gì sao?” Một tên hầu cận lo lắng nhìn Thần Ly.
“Không có gì.” Thần Ly hạ mắt nhìn chiếc đàn, quay người tiếp tục tiến vào.