Hắc Hỏa thở dài một tiếng: “Bây giờ ta cũng thành rồng rồi, kim tệ gì đó liền trở thành mây bay, cũng chẳng buồn quan tâm tới gã Alan kia nữa. Nếu như em muốn ta liền sẽ mang đứa bé trả về chỗ cũ.”
“Chưa cần thiết, chúng ta tới Phong Nguyệt Thành đi, nơi đó tôi có biết một chỗ thích hợp với anh.” Bạch Linh mỉm cười, lần đầu tiên thật tâm mở lòng ra mỉm cười với Hắc Hỏa, làm cho con rồng này bay không nhìn đường suýt chút nữa liền va vào một đỉnh núi.
“Được, nghe lời em.” Hắc Hỏa gật gật đầu, hai cánh băng ra hết cỡ, bay thẳng tới Thần quốc Phong Nguyệt Thành.
Sau đó cả hai liền hạ cánh xuống dưới một thung lũng rộng lớn, phía dưới liền mọc đầy một loại hoa màu tím nhạt tuyệt đẹp. Lão tứ vừa xuống khỏi lưng rồng liền chạy ào đi chơi, Bạch Linh biết thằng bé cũng đã chịu khổ nhiều bèn để mặc nó vậy, dù sao nó rất thông minh, chơi chán liền sẽ biết đường tìm về.
“Nơi này thật đẹp, là quê hương của em sao?” Hắc Hỏa tò mò nhìn xung quanh.
“Đúng vậy, là nơi tôi sinh ra, đây là một nơi rất bí mật ít người biết đến.” Bạch Linh mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía cánh đồng xa xa ngút ngàn. “Nếu như từ bây giờ, tôi và anh ở lại nơi này cùng nhau có được hay không?”
Trong con mắt màu vàng kim của Hắc Hỏa bây giờ chỉ còn lại nụ cười của Bạch Linh, cùng với biển hoa màu tím sau lưng cậu, nhưng lại hoàn toàn chẳng chói mắt bằng đôi mắt màu đen xinh đẹp đầy ý cười ấy.
Hắc Hỏa cảm thấy, quả nhiên 200 năm trước hắn rời khỏi hoàng cung Hắc quốc liền là quyết định sáng suốt nhất đời hắn, để hắn cuối cùng cũng tìm thấy được bảo vật vô giá nhất mà Long thần dành riêng cho hắn.
“Ta đồng… Bịch!” Hắc Hỏa còn chưa nói hết lâu, cả cơ thể liền mềm nhũn ngã xuống, không hiểu vì sao hắn không thể nào khống chế được cơ thể của mình, tới cả một câu nói cũng không thể phát ra được nữa.
Không được… tại sao… cậu cuối cùng cũng chấp nhận hắn cơ mà, hắn còn chưa kịp…
Đôi đồng tử màu vàng cố gắng nhìn cho thật rõ người trước mắt, lại chỉ nhìn thấy cậu bị hai người khống chế, cùng với một kẻ cầm một con dao đâm thẳng vào ngực cậu, máu tươi nhiễm đỏ hết cả một khóm hoa, sau đó tầm mắt hắn liền nhòe đi, triệt để đánh mất ý thức…
===
Ta đã bảo rồi, chương này là sống dở chết dở O3O///
Dù sao đã hết bão 20 chương rùi nè, nhưng ngày mai sẽ bão 15 chương OvO/// tung bông~
các babe nhớ like, comment và ném phiếu phiếu ủng hộ cá na~
Bây giờ thì goodnight, ngày mai đủ 150 like và 80 comment thì mới đăng tiếp nha =3=