#Cá Basa
Khác với tâm tình cười tới hết mùa xuân khi nhận tiền từ đài Ngôi Sao Mới của Mẫu Đơn, Cẩm Nhuệ là vô cùng phiền muộn, lý do tất nhiên là bởi cái người tên Hắc Dạ đáng ghét cứ quấn lấy nàng mà mè nheo đã hai tuần nay rồi!
“Ngươi không cần lúc nào cũng phải dám sát ta như vậy chứ!!? Đã 2 tuần rồi, ta cảm thấy ta đã đủ an phận thủ thường, chứng minh cho hoàng đế bọn ngươi là ta hoàn toàn không hề rời khỏi Hắc Long Thành, kể cả suy nghĩ cũng không!”
Hắc Dạ vô cùng ngoan ngoãn gật gật đầu: “Đúng nha, Cẩm Nhuệ tiểu thư vô cùng tốt!”
Cẩm Nhuệ: “Vậy ngươi còn không chút đi!!! Đặt sách của ta xuống!”
Chỉ là Hắc Dạ hắn lại không muốn trở về, Cẩm Nhuệ có càng an phận càng ngoan ngoãn cũng vô ích. Hắc Dạ nhân cơ hội Cẩm Nhuệ gắt gỏng không đề phòng mà nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh của nàng xoa xoa, thì thầm vào vành tai mẫn cảm: “Nhưng Cẩm Nhuệ tiểu thư đang giữ một vật vô cùng quan trọng với tại hạ, giữ mãi mà không chịu trả!”
“Chát!”
“Ồ…” Cẩm Nhuệ xoa xoa tay, sau khi phủi cái móng heo trên cằm đi: “Ta giữ thứ gì của ngươi, sau khi ta trả lại thì cút ngay!”
Hắc Dạ: Thật là đủ tàn nhẫn T.T
Hắn mỉm cười, giơ ngón tay khoanh khoanh hình tròn trên vùng ngực trái, khàn khàn giọng thì thào: “Cô trộm mất trái tim của tôi rồi, không chịu trả lại, còn muốn đuổi tôi đi sao?”
“Ô ô… hảo soái…” Hy Tiểu Vy chảy nước miếng mút mút ngón tay, cả người ép như một tờ giấy lên tường mà nghe lén cuộc nói chuyện đầy mùi ngôn tình của người lớn trong phòng, càng nghe càng chảy nước miếng.
Tại sao Hắc thúc thúc kia lại bá đạo như vậy nha, ba ba của ta lại ngu ngốc muốn chết, một câu nói bá đạo cũng chả biết mở miệng.
Hy Tiểu Vy tỏ vẻ, bảo bảo phải cố gắng học tập các bí chiêu tuyệt kỹ tán gái đỉnh cao, sau đó về phòng hảo hảo dạy dỗ lại ba ba một trận, ngu như vậy tới bao giờ mới bò được lên giường của mami đây, bảo bảo thực lo lắng =.=!