“Nếu vậy cậu có bạn bè hay tổ chức nào có thể giúp đỡ thì hãy liên lạc với bọn họ đi, ta nghĩ với mực độ phát triển khủng bố này của Quang minh giáo đình, chúng ta cần phải tiêu diệt bọn này càng nhanh càng tốt.” Vân Linh nhớ tới vài cái điều tra của mình mà cau mày.
Giáo hội này nổi lên vô cùng nhanh, tới mức mà hiện tại đã hoàn toàn lấn át các tín hội khác, độc tôn vị thế bá chủ tín ngưỡng ở đại lục. Một lượng tín ngưỡng lực khổng lồ như vậy nếu bị kẻ xấu lợi dụng chỉ sợ sẽ gây ra những điều vô cùng khủng khiếp.
“Bạn bè ư?”
Lam Tu lẩm bẩm, nhớ tới Mẫu Đơn cùng Bạch Nhâm Tịnh. Mặc dù Mẫu Đơn là một người hắn cũng cho là bạn bè, nhưng thế lực của Mẫu Đơn Các đối với Lam Tu quả thực là quá nhỏ yếu, Lam Tu sẽ không lôi Mẫu Đơn Các vào những chuyện nguy hiểm như thế này. Nhất là có người đó…
Người đó?
Lam Tu khó hiểu chạm vào ngực trái. Người đó là ai nhỉ, cậu cảm thấy giống như bản thân cứ bị thiếu đi thứ gì, không thể nào nhớ ra. Có lẽ cũng là người không quá quan trọng, nhưng vì sao cậu lại không muốn đưa người đó vào trong nguy hiểm nhỉ, tới cả Lam Tình cậu cũng chẳng hề chùn tay đẩy vào trong hố lửa cơ mà?
Vân Linh chống cằm nhìn khuôn mặt rối rắm của Lam Tu, quả nhiên cứ nhắc tới bạn bè là lại rối rắm, triệu chứng của những người bị tẩy não hoặc xóa sạch ký ức. Thứ mà Lam Tu mất đi còn lớn hơn nhiều, ký ức có thể tìm lại, còn tình cảm – tỷ như nhân tính, lương tâm, mất đi rồi sẽ mất đi luôn cả chính bản thân hắn.
Sớm thôi, người này sẽ trở thành một kẻ vì mục đích mà không từ thủ đoạn, không có lương tâm, ngay khi hắn đã không còn một lý do gì để kìm hãm lại.
Thật tiếc cho một trái tim đã từng xinh đẹp như vậy.
Lam Tu càng nghĩ càng cảm thấy chính xác, nếu như hắn có thể lợi dụng được một số thế lực giúp đỡ để tiêu diệt được Quang minh giáo đình càng nhanh, chẳng phải hắn sẽ càng sớm mà tìm ra kẻ đã giết đi Bạch Linh sao?
Lúc này, điện thoại truyền tin của Lam Tu khe khẽ nhấp nháp, kèm một tin nhắn được gửi từ Rye của Mẫu Đơn Các.