“Ư… ah!!! Ngươi… hỗn đản… tránh ra… không… ưm a… không chịu nổi…”
“Hửm? Tiểu bảo bối, ngươi muốn ta tránh ra… hay là muốn nuốt ta sâu thêm vậy? Cái miệng nhỏ phía dưới này… cứ chảy nước câu dẫn ta không ngớt a!”
“Agh… đau… ác ma…”
Người hầu bên ngoài cung điện Lục quốc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tim ngắm chim uyên ương, trong đầu niệm một ngàn tám trăm lần, ta hoàn toàn không hề nghe thấy gì, ta không nghe thấy gì đâu…
“Ahhhh…ha… ah…” Tiếng rít the thẽ đầy mê hoặc truyền ra, người hầu bé nhỏ kẹp chặt hai chân, suýt chút nữa thì chào cờ vì cái tiếng rên rỉ thê mỹ kia.
“Hừ!”
Người hầu: “…” Xong chưa!!? Các ngươi rốt cuộc còn muốn ban ngày tuyên dâm tới lúc nào!!!
“Tiểu Đậu, vào giúp chủ tử của ngươi mặc đồ.” Bên trong truyền ra giọng nam lười biếng đầy tà tính, tiểu Đậu ngay lập tức mở cửa đi vào, mắt chỉ dám nhìn dưới chân mà đi, sợ mạo phạm phải tên nam nhân dám đè cả thái tử điện hạ nhà hắn ra làm kia.
Nam nhân kia sớm đã mặc lại bộ áo choàng đen rộng lớn của hắn, ngồi bên cạnh thái tử Lục Cẩn Hằng đại nhân chỉ cuốn một cái chăn mỏng, mặt mày đầy ý xuân dâm manh manh mà thở dốc, dễ thương lại căm giận mà trừng mắt như muốn lăng trì nam nhân kia.
“Hửm? Ngại mông bị làm chưa đủ hả? Hay là tiểu mỹ nhân muốn tới thêm một pháo nữa?” Nam nhân nhếch mày, lại làm cho Lục Cẩn Hằng teo lại như quả bóng xì hơi.
Hắn bật cười, vò vò đầu của Lục Cẩn Hằng, sau đó dặn dò tiểu Đậu một phen làm sao chăm sóc Lục Cẩn Hằng, làm sao lấy mấy thứ tronng mông hắn ra, làm sao chăm sóc hai quả đậu đỏ vừa bị chà đạp không thương tiếc.
“Lưu manh ah ah ah!!!” Ngay lập tức một cái gối đầu bị ném qua.