“Hắc tướng quân!” Vừa mới bước ra khỏi cửa phòng của Hắc Phượng, Hắc Dạ liền ngay lập tức bị Hắc Thuận triệu kiến ở phòng riêng. Hắc Thuận đứng quay lưng lại với hắn, trầm giọng: “Ngươi nói rõ ra cho ta biết lí do vì sao nó lại để bị thương nặng tới suýt chết như vậy!”
Hắc Thuận biết rõ lần này may mắn Hắc Phượng đã hợp phòng với Huyết thê, được khế ước bảo vệ vị trí tổn hại mới không chết được, nhưng không thể bởi vì thế mà nó lại dám mạo hiểm sinh mạng mình. Nó không chết, nhưng Huyết thê sẽ phải gánh chịu đau đớn giùm nó, Hắc Phượng sẽ không ngu xuẩn như vậy!
Hắc Dạ xoa xoa cằm: “Khi ta tới nơi thì được báo tin điện hạ một mình dẫn theo đội cận vệ truy đuổi một kẻ địch, sau đó liền bị mất liền lạc, có lẽ là đã bị dẫm vào bẫy của địch nhân, máy phát tín hiệu bị hỏng đi.”
“Tại sao nó lại hành động lỗ mãng như vậy!!?” Hắc Thuận cau mày khó hiểu. Chẳng lẽ công sức của ông cùng Lan Ni lại sinh ra một thằng oắt thiếu hụt IQ như vầy sao!!?
Những điều này thì cần phải có câu trả lời từ Hắc Phượng mới có thể chính xác nhất, mọi suy đoán hiện tại đều chỉ là vớ vẩn mà thôi.
“Có lẽ là điện hạ có một lí do nào đó, hoặc là gặp một ai đó quan trọng chẳng hạn.” Hắc Dạ xoa xoa cằm ngẫm nghĩ.
“Ai đó quan trọng?” Hắc Thuận nghĩ tới mấy ngày trước Hắc Phượng cứ thích đi ra ngoài, còn sắm sửa lễ vật. bánh trái, chẳng lẽ là thằng bé nhớ thương người trong lòng nên nóng lòng muốn bắt được đầu lĩnh lũ quái vật biên sâu rồi nhanh chóng trở về bồi bồi người yêu?
Nếu như đó là lý do thì cũng có thể, dù sao Hắc Thuận rất khoan dung với chuyện duy trì nòi giống tương lai của họ Hắc nhà hắn, nhất là khi Hắc Phượng còn chưa có vợ con gì, làm cho Lan Ni luôn không bớt lo được!
Giang sơn quan trọng, kim tệ càng là quan trọng, chỉ là mỹ nhân gì đó cũng quan trọng không kém a, nếu không cẩn thận lão bà cũng sẽ không lừa được về nhà…
===
Bão 1/10
=> Cá đi học về viết trước 1 chương đã, hôm nay bị hành tới 5 giờ chiều mới về đến nhà TT
Cá ngủ xíu rồi ăn miếng gì đó, tối quay lại trả bão nghe mn TT