“Bùm! Ầm!”
Tiếng trước là tiếng quả bóng va vào bàn tay của Hy Tử Kỳ, tiếng thứ hai liền là tiếng nó bị văng ra đánh thẳng vào một cái gốc cây gần đó, cái gốc cây liền sinh sinh bị chặt đứt làm đôi.
Bạch Nhâm Tịnh im lặng nhìn xuống cái bàn tay đã chảy máu cùng rơi đi mất một lớp da của mình: “…”
Lão tam: Phư phư phư, đáng đời bắt nạt ta!
Thảm cảnh phía sau mới chính là một màn bắt nạt đúng nghĩa, tiểu bé con bị kẹp ở trên đùi Bạch Nhâm Tịnh, cố gắng giãy dụa nhưng bất thành, bị hắn đặt ở phía trên hung hăng mà đánh vào mông “Chát chát chát”!
“Oa hu hu hu… đồ xấu xa… hức… dám đánh ta…” Lão tam giãy dụa la khóc, nước mắt nước mũi nhăn tụm quấn thành một cục, hét tới khản cả tiếng. Bạch Nhâm Tịnh càng đánh càng hăng, cuối cùng xem xung quanh không có ai đành mở miệng: “Dùng nhiều sức lực như vậy là nhóc muốn giết người sao hả!!?”
“Ư…” Lão tam cũng biết bản thân không đúng, ủ dột hít hít nước mũi “khụt khịt”, nhưng sau đó liền tức tối lên án: “Nhưng là… là ngươi bắt nạt… hức… ta trước!”
Bạch Nhâm Tịnh: “Con của ai liền thực yếu ớt!”
Lão tam: “Ta không có, ngươi là đại ác ma QAQ!!!”
Cuối cùng cảm thấy đánh đủ, Bạch Nhâm Tịnh liền thả thằng nhóc ra, đi tới phía quả bóng ôm lên tay xoay xoay.
Lão tam: “Không được phép cướp tròn tròn của ta!”
Bạch Nhâm Tịnh bật cười, sau đó liền vứt quả bóng lên, mũi chân khẽ nâng, từng bước tâng nó lên trời, tâng liền mấy phút, hết bằng chân liền bằng vai, bằng cổ, bằng đầu. Lão tam ở bên cạnh nhìn tới hai mắt tỏa sáng.
Hắn sau khi làm xong liền cười: “Như vậy mới là chơi bóng, hiểu không nhóc con?”
===
BÃO 8/20:>
Đọc xong like, comment, ném phiếu phiếu nè moah moah =3=~