Một kiếm kia của Bạch Liên, thế mà lại bị Hy Tử Kỳ nhẹ nhàng chặn lại Bạch Liên trừng mắt không thể ngờ, kiếm trên tay giống như gặp phải sắt thép không thể công phá được vậy!
“Rắc… rắc!”
Trong ánh mắt khó tin của Rye và Bạch Liên, Băng kiếm cấp 6 mà Mẫu Đơn tỉ mỉ lựa cho Bạch Liên bị Hy Tử Kỳ bóp nát, và bàn tay hắn còn chẳng có lấy chút sứt mẻ nào
“Quái… quái vật!” Rye run rẩy ngã ngồi
Đuổi được hai kẻ ninja cấp 7 nguy hiểm kia đi, lại không ngờ thứ mình cứu về lại là một con quái vật!
Hy Tử Kỳ hứng thú nhìn Bạch Liên, khiến cho Bạch Liên chưa từng biết sợ hãi là gì cũng run lên, lùi lại từng bước Hắn ta thả người đã sắp nghẹt thở chết trên tay, từng bước tiến lại gần, đôi bàn tay giống như bàn tay của thần chết duỗi ra
Bạch Liên lần đầu tiên có cảm thụ như vậy, giống như… cái chết chưa bao giờ tới gần như thế, từng bước, từng bước tới gần…
“Agh!!!!!” Lúc này tiếng gào thét tới xé ruột xé lòng truyền ra, Rye cùng Bạch Liên như sực tỉnh khỏi cơn ác mộng, bỏ qua Hy Tử Kỳ mà chạy ào vào phòng khám
“Đã ra được một phần của đứa bé đầu tiên rồi, Mẫu Đơn! Gắng sức lên!” Tiếng cười như bước ra từ tai nạn của Cẩm Nhuệ, sau đó là tiếng khóc mừng ríu rít của Bỉ Ngạn và Tiểu Lỵ
Sau 3 tiếng chờ đợi, bọn họ cuối cùng cũng được được ra một tin tức tốt!
Hy Tử Kỳ nghe tiếng người vui vẻ cười đùa, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm cánh cửa hướng tới lối đi tới phòng khám
Hắn chưa bao giờ cảm thấy kì lạ như thế này, giống như ở phía trong có thứ gì đó, khiến cho hắn thực tò mò, thực bị thu hút, như huyết mạch sục sôi trong cơ thể đang kêu gọi hắn
Tiến tới đi, đi tìm nó, tìm thứ thuộc về ngươi!
===
Viết truyện đêm khuya khổ nhất là đói bụng hức hức
Like comment, ném phiếu phiếu ủng hộ cá mỗi ngày nha 33