Có lẽ cuộc sống ở đây chính là như vậy, cho dù ở trên cao Thần linh bay lượn khắp nơi, nhưng nếu như ngươi là một kẻ bị bỏ rơi, cũng sẽ chẳng có nơi nào dành cho ngươi cả.
Res chỉ kém may mắn hơn những đứa trẻ khác trong cô nhi viện một chút mà thôi, nhưng chính nó, lại khiến cho Res mãi mãi không thể chạm tới cuộc sống mà những người khác dễ dàng có được.
Cô cho tới khi rời khỏi cô nhi viện cô cho là như địa ngục kia, cô lại bởi vì một cái chân tật, không thể tìm được một công việc dù chỉ là bình thường nhất. Kể cả xin vào làm gái bán hoa cho một nhà hàng, bọn họ cũng không nhận người có thương tật cơ thể, vì như vậy sẽ vi phạm luật ép buộc lao động trái phép.
Cô nhi viện Res đã từng mong muốn được thoát ra, hóa ra lại là nơi duy nhất chịu cưu mang cô.
Res co rúc bên trong một đống quần áo và báo cũ, cả người đã bẩn tới không thể nào tả nổi, xấu xí tới cô cũng không nhận ra bản thân mình.
Chính là lúc đó, Res đã được mang về Quang minh giáo đình, được gặp Alan – người sẽ thay đổi cuộc đời cô mãi mãi.
Alan cho cô một bồn nước tắm ấm áp, một bọ đồ sạch sẽ, cùng với một bữa ăn thịnh soạn ấm bụng. Res đã nghĩ, hắn sẽ khiến cho cô phải trao đổi bằng cái xác thịt rách nát này, như những gì đã xảy ra với cô ở cô nhi viện.
Nhưng không, Alan nói: “Tôi cần em, trở thành một cánh tay hỗ trợ đắc lực cho tôi.”
Có lẽ, một câu nói đó đã giam cầm Res ngót nghét 1000 năm, trở thành một chiếc lồng vô hình trói buộc lấy cô.
Ngày định mệnh đó, Alan tự tay giết chết Quang minh thần, vị thần duy nhất còn sót lại trên Thần chi đại lục, một tay đầy máu tươi móc ra thần cách mỉm cười với cô, Res thề nguyện, cô sẽ mãi mãi phủ phục dưới chân người đàn ông này, mặc kệ trái tim hắn đã vĩnh viễn chết trong tay của một nữ nhân khác, mặc kệ hắn chỉ xem cô như công cụ.
Cô nghĩ, đó chính là tình yêu.
Chính là sau khi gặp Lam Tình Res mới biết, đó không phải tình yêu, mà là sự mù quáng!
===