Chuyện bất ngờ xảy ra vào hôm thứ Hai, Dịch Chí Duy đột nhiên hẹn anh đi ăn tối, lòng anh lập tức trầm xuống. Không có lí do gì nhanh như thế, không có khả năng gì nhanh như thế ông ta đã phát hiện ra. Thị trường gió yên sóng lặng, tất cả dấu vết đã được bọn họ xử lí sạch sẽ, ông ta không có khả năng nhanh thế đã phát hiện ra điều khác thường.
Anh vẫn đi đến nơi hẹn.
Cuộc hẹn ở một câu lạc bộ nổi tiếng tại nhà hàng phương Tây, ở đây luôn có chế độ hội viên, nhưng ngày hôm đó khách đến rất ít, cả nhà hàng gần như chỉ có hai người họ.
Dịch Chí Duy đến sớm hơn anh, đứng trước cửa sổ thủy tinh nhìn xuống phía dưới, ở ngoài cửa sổ trong suốt là một sân đua ngựa hình bầu dục rất lớn, như là sao chép ra từ một cái sa bàn [1], nhưng lại không có núi non sông ngòi, cũng không có cao thấp lên xuống, ở trên sa bàn bằng phẳng, người cưỡi ngựa chăm sóc huấn luyện những chú ngựa khỏe khoắn. Ngựa thuần chủng ở Hannover, da lông màu nâu như gấm vóc, giữa ráng chiều tỏa sáng lấp lánh, người cưỡi ngựa chạy chậm vòng quanh, bốn vó trong sân đá tung lên đất cát, đạp vỡ ánh tà dương.
Nắng chiều xuyên qua thủy tinh rơi trên người ông, cả người được mạ thêm một lớp màu vàng, ông nhìn ngựa chạy băng băng giữa sân, hình như đang suy nghĩ gì đó.
“Dịch tiên sinh.”
Ông quay sang, bất ngờ như chưa phục hồi tinh thần lại, hơi hoảng hốt nhìn vào người thanh niên trước mặt.
“Xin chào.”
Anh bắt tay cùng ông ta, anh chưa từng đối mặt với ông ta gần thế này, có một cảm giác quen thuộc đến ngỡ ngàng, giống như đã từng gặp mặt. Không sai, anh đã sớm gặp qua ông ấy, nhiều năm vậy rồi, tất cả mọi thứ về ông, anh lúc nào cũng đặc biệt chú ý. Bất kể là tin tức mới trên TV, hay là phỏng vấn trên các tờ báo và tạp chí.
Nụ cười của Dịch Chí Duy nhẹ nhàng, giọng nói cũng rất ung dung: “Vẫn chưa có cơ hội nói lời cảm ơn với cậu Triệu, cảm ơn cậu ngày đó ở sân bóng đã cứu tôi.”
Anh đáp: “Đó là lẽ đương nhiên.”
Đơn giản là xuất phát từ đạo nghĩa, người xa lạ cũng có thể vươn tay giúp đỡ. Hơn nữa anh đã nỗ lực tiếp cận ông ta gần chục năm, cuối cùng một ngày có chiến lược, sao lại không chiến đấu với ông ta một lần chứ?
Trên bàn có hai cốc nước suối, vô số những bọt nước dọc theo thân cốc trong suốt chầm chậm nổi lên, từng hạt nhỏ trong suốt long lanh, giống như châm cứu, dày đặc, một đống chồng chất lên nhau nổi lên miệng chén, lặng lẽ vỡ tan, thế nhưng vỡ hạt này lại có hạt khác lên, từng hạt nối tiếp từng hạt chậm chạp nổi lên, lại nổi lên...
Giọng nói của Dịch Chí Duy liền một mạch: “Cậu Triệu năm ngoái chủ trì việc thu mua “J&A”, thành tích rạng rỡ, khiến kẻ khác vừa tức vừa sợ, thật sự đã nâng cộng đồng doanh nghiệp Trung Quốc lên một tầng cao mới.”
“Dịch tiên sinh có chuyện gì xin nói thẳng.”
Dịch Chí Duy cười nhàn nhạt: “Cậu Triệu hôm nay yêu mến Đông Cù, nhưng đáng tiếc đây là sản nghiệp của tổ tiên để lại, thứ cho tôi không thể vứt bỏ. Nếu như cậu cứ khăng khăng làm theo ý mình, tôi chỉ có thể tiếp cậu đến cùng thôi.”
Lòng Thừa Hiên chìm xuống, anh không biết ông ta bằng phương pháp gì mà biết được, không biết ông ta nhìn ra sơ hở ở chỗ nào, anh chưa từng gặp qua đối thủ như thế, xem ra cuộc chiến này, so với tưởng tượng của anh còn gian khổ gấp bội.
Anh đúng mực đáp: “Việc mua bán công ty Đông Cù, tất cả đều là hành động tài chính hợp pháp trong ngành thị trường.”
Dịch Chí Duy hơi nheo nheo mắt, đôi mắt một mí hẹp dài, ánh mắt thâm sâu sắc bén, dừng trên người anh, giọng nói khẽ như thở dài: “Tiếc thật.”
Ánh mặt trời chiếu lên mặt Thừa Hiên, tia sáng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, vẫn hơi có cảm giác nóng nóng, tiếng ngựa hí mơ hồ trong sân, như thể từ một nơi rất xa truyền đến. Theo lý thuyết thì nói đến nước này, không cần thiết phải nói chuyện với nhau nữa. Nhưng Dịch Chí Duy lại quay sang hỏi anh: “Biết cưỡi ngựa chứ?”
Đây không giống như lời mời, cũng không giống như thương lượng, chẳng có lý do, thế mà anh lại gật đầu đồng ý.
Trong chuồng ngựa rất yên lặng, trừ vài con ngựa vểnh tai, thẳng cổ thò ra khỏi cửa gỗ nhìn chằm chằm bọn họ. Ông ấy dẫn anh tới chỗ một con ngựa to khỏe, gốc cực thuần, lông toàn thân màu nâu, trên trán có một nhúm lông nhỏ màu trắng. Dịch Chí Duy cho ngựa ăn đường, con ngựa kia chúi đầu vào lòng bàn tay ông, cuốn đầu lưỡi ăn một viên đường. Ông vỗ trán ngựa, trên mặt sơ ý lộ ra vẻ dịu dàng: “Tôi còn có hai con ngựa ở Anh Quốc, thỉnh thoảng hứng thú muốn đến cưỡi một con, nhưng ngẫm lại ngồi máy bay mười mấy giờ đồng hồ, lại thấy lười.” Ông cầm một nắm to viên đường đưa cho Thừa Hiên: “Cậu thử xem.”
Đầu lưỡi ngựa mềm mềm liếm lên lòng bàn tay thô ráp, có xúc cảm kỳ lạ, anh cảm thấy mình cũng là viên đường, cuốn một cái, sẽ bị cuốn đến thịt nát xương tan, thế nhưng nếu cuốn thật lâu trong lòng bàn tay, sẽ lặng lẽ tan chảy. Ngựa ăn xong đường, cũng đứng dậy thân thiết với anh, cổ dài cúi xuống, liên tục ngửi ngửi anh. Lòng bàn tay vẫn ẩm ướt, nhưng không thấy bẩn, cũng không thấy ghét, chỉ cảm thấy có thứ gì đó dâng lên, ngay cả bầu không khí cũng dâng lên nồng đậm.
Họ dẫn ngựa của mình đi ra sân đua, nối tiếp nhau lên ngựa, hai con ngựa chạy nước kiệu nhỏ, nhẹ nhàng di chuyển có quy luật, ngựa của anh dần lao đi nhanh, chạy hơn quá nửa vòng tròn, đằng sau là Dịch Chí Duy đang đuổi tới. Nhìn lại phía sau, ông ấy một người một ngựa như đang ở rất xa, xa hơn cả chim khổng tước xanh trên bầu trời bao la rộng lớn, nhìn vào màu xanh tinh khiết ấy, tựa như chiếc bát lưu ly lớn không gì sánh được, cầm đập xuống, cách độ dày và nặng của ngọc lưu ly, thấy rõ phần dưới có màu xanh thẫm lắng đọng. Còn anh cưỡi ngựa đứng ở nơi này, màu sắc lại dần dần tan ra, gộp cả người cả ngựa vào, mới tan được thành hình dạng ngọc lưu ly trong bầu trời ấy.
Thừa Hiên lái xe quay về công ty, sắc trời ngày một tối, từ xanh thẫm biến thành xanh tím, từ xanh tím lại trầm xuống thành màu tro tím, cuối cùng màn đêm dần buông xuống, những ánh đèn mỏng manh sáng lên trong đêm đen xuyên qua khung cảnh, càng đi lên trên, ánh đèn cũng càng nhạt, hé ra một ngôi sao lớn mờ mờ, như cây đinh, đóng vào trong trời đêm. Anh nhớ đến tiêu bản con bướm trên bản thảo đen như nhung, cũng là một cây đinh thế này đóng sâu xuống, ghim trái tim con bướm đó, để đôi cánh xinh đẹp kia mãi mãi mở rộng.
Anh không nghĩ công ty vẫn có người, đã sớm qua giờ tan tầm, cửa ban công khép hờ, phát ra nửa ánh đèn sáng trắng, giống như là ánh trăng, thế nhưng ánh trăng sẽ không sáng rực thế này. Anh bước vào trong ánh sáng kia, khẽ đẩy cửa.
Thì ra là Chỉ San, đang ghi chép vào tấm bảng hiển thị trên màn hình máy tính, cô cầm một cái sandwich, vừa gặm vừa nhìn.
Hình như là bị nghẹn, bèn vội vàng uống một ngụm cà phê lớn, ngẩng đầu lên, chợt trông thấy anh.
Miệng cô còn dính vài giọt, hơi nhếch khóe miệng, có vẻ giống một đứa trẻ bướng bỉnh, anh ra vẻ thần bí, giơ ngón tay định giúp cô lau đi vết bọt sữa trắng, nhưng chẳng hiểu sao lại thuận thế trượt xuống phía dưới, trượt xuống cái cằm đầy đặn của cô, nâng lên khuôn mặt.
Nụ hôn sâu vội vã, cô tha thiết bám chặt anh, anh gần như muốn trói cô vào trong cơ thế mình, lý trí rốt cuộc không ngăn chặn được hứng thú đang dâng trào. Hơi thở riêng của cô mát lạnh, hòa lẫn với hương vị cà phê và đồ ăn, lưng cô miễn cưỡng chống vào mép bàn làm việc, không thể lùi, bọn họ đều không thể lùi, chỉ tuyệt vọng mà dây dưa, không chịu buông ra, không thể buông ra.
“Choang” một tiếng, tách cà phê bị va phải rơi xuống đất, từng giọt bắn ra tung tóe, nhìn thấy mà giật mình.
Anh vẫn ôm cô chặt chẽ, hai người không biết làm sao nhìn chiếc tách sứ đã vỡ. Những mảnh nhỏ trắng như tuyết, sắc bén, dưới ánh đèn phản chiếu tia sáng lạnh lẽo.
Cuối cùng cô nói: “Để em quét dọn.”
Lòng anh ngổn ngang, khẽ nói bên tai cô: “Kệ nó đi.”
Kệ nó đi, kệ nó đi, kệ nó đi...
Nếu ông trời đã định, vậy kệ nó đi.
Trước đó, việc làm tùy ý duy nhất trong cuộc đời của anh, cùng lắm là tốt nghiệp trung học cứ khăng khăng theo ý mình đi học MIT.
Chị cả hi vọng anh học HBS, nhưng anh biết, nếu mình học Trường kinh doanh Harvard, mọi thứ trong tương lai chỉ sợ chả khác nào ngồi mát ăn bát vàng. (làm ít công to)
Anh thật không muốn, nên đó là lần duy nhất anh buông thả mình, tự đi đến đại học, học không liên quan tí gì đến chuyên môn – biết rằng có lẽ là lần cuối cùng, vì khi đó đã nhận thức sâu sắc cuộc sống của anh dường như giống với con bướm kia, bị đóng trên bản thảo đen như nhung, đau thương đẹp đẽ, mà lại không thể động đậy. Những cây đinh dài vô hình màu bạc kia, đâm xuyên thật sâu vào cuộc đời anh. Ý nghĩa của cả đời anh đã sớm định trước, anh không được phép đấu tranh dù chỉ nửa phần.
Ngày hôm sau anh đến bệnh viện thăm chị cả, không ngờ chị ba cũng tới.
Chị em họ rất hiếm khi gặp nhau, phần lớn nguyên do là vì Giản Tử Tuấn. Triệu Quân Mỹ mua hoa quả và tổ yến đến, còn có một bó hoa tươi to, mỉm cười nói: “Nhìn sắc mặt chị cả đã khá hơn nhiều.” Trông thấy Thừa Hiên, khẽ “A” một tiếng: “Thằng nhóc xấu xa, hình như lại cao thêm rồi.” Cô tuy có bất hòa với chị cả, nhưng từ nhỏ đã yêu mến Thừa Hiên, coi anh như cậu nhóc, kiễng chân ôm lấy bờ vai anh, cười nói: “Thừa dịp không có ai tranh giành với chị, mau mau ôm một cái nào.”
“Chị ba ngày càng trẻ đẹp.”
Triệu Quân Mỹ hé môi cười: “Lắm lời.” Chăm chú ngắm anh: “Làm sao lại gầy thế này, đúng là càng lớn càng giống em tư. Thảo nào nhà người ta nói...” Cô nói đến đây, đột nhiên cười ha ha: “Quên mất không mang sách cho Thánh Hiền rồi.” Thừa Hiên ngạc nhiên nói: “Anh tư muốn chị mang sách cho anh ấy? Mặt trời mọc ngược ở đâu ư?” Quân Mỹ vỗ lên lưng anh: “Không cao không thấp, nó vẫn là anh tư của em.” Còn cười cười tố cáo anh ấy: “Nó nào có nghiêm chỉnh đọc sách đâu, lớn tướng thế rồi còn muốn chị mang cho nó truyện tranh mới xuất bản, vẫn còn trẻ con lắm.”
Chị cả lúc này mới hỏi: “Thánh Hiền ở Úc có khỏe không?”
Quân Mỹ nói: “Tính khí nó sinh ra thế, sao có thể yếu ớt mà đi đến nơi nào được.”
Thừa Hiên nói: “Anh tư sống lạc quan, sẽ được hưởng hạnh phúc.”
Quân Mỹ đánh giá anh: “Thằng nhóc xấu xa, sao tự nhiên lại vác cái bản mặt cụ non thế, có tâm sự gì chồng chất hở?”
Anh kể qua loa: “Công việc không như ý thôi.”
Tình hình thu mua còn kém hơn anh nghĩ, tuy rằng đã dự liệu trước, nhưng không ngờ Dịch Chí Duy lại phản công nhanh chóng mãnh liệt đến vậy. Gần như ở khắp vùng trời cuối đất, khiến người ta không tài nào thở được.
__________________________________
[1] Sa bàn: Mô hình thu nhỏ về một đối tượng chủ thể nào đó nhằm phục vụ cho việc tìm hiểu, nghiên cứu.