Lâm Phi Lộc nói xong câu này, đến cả bản thân cô cũng thấy buồn nôn.
Không hổ là mình!
Tiểu thiếu niên càng buồn bực hơn, cúi gằm xuống lấy tay áo lau nước mắt.
Lâm Phi Lộc đặt bàn tay lên đầu thỏ nhỏ, lông tơ trắng tinh mềm mại, cảm giác vô cùng dễ chịu, toàn thân phủ màu trắng tinh không vương chút màu lạ, trông siêu xinh xắn. Mặc dù ngày trước cô thích ăn món đầu thỏ sốt cay nhất, nhưng con thỏ đáng yêu như này, cô làm sao bỏ miệng ăn nổi.
Cô hỏi đối phương: “Tại sao mẹ huynh lại bắt huynh gϊếŧ nó? Bà không thích thỏ con sao?”
Chẳng lẽ là bị dị ứng lông thỏ?
Người nọ cắn môi lắc lắc đầu.
Hốc mắt cậu đỏ bừng lên, nghẹn ngào đáp: “Con thỏ này là quà sinh nhật mẹ ta tặng, nuôi được ba năm rồi.”
Lâm Phi Lộc: “?”
Bà mẹ này tàn nhẫn quá thì phải?
Ép con trai tự tay gϊếŧ thú cưng, người gì kì cục?
Ánh mắt cô toát lên vẻ thương cảm, nhìn thiếu niên, nghe cậu khóc thút thít kể chuyện một cách đứt quãng: “Mẹ ta nói, chỉ có kẻ yếu mới mang lòng từ bi, kẻ mạnh tâm tính phải kiên định, người muốn làm nên nghiệp lớn thì không được nuôi lòng trắc ẩn, không được vật mình yêu thích, bởi vì chúng có thể trở thành nhược điểm trí mạng của bản thân.”
Lâm Phi Lộc: “?”
Bà mẹ này nuôi ý đồ gì đây?
Sống trong cung mà theo phương châm đầy tham vọng như thế này, chắc chắn là nuôi mộng tranh giành quyền lực. Mà các hoàng tử thì còn có thể tranh giành cái gì khác ngoài ngai vàng? Dã tâm của bà mẹ này thật sự quá rõ ràng rồi.
Nhưng mà xử sự hấp tấp vội vàng quá, chẳng lo để lại bóng ma tâm lý cho con trai mình à? Sau này trưởng thành có thể cậu sẽ trở thành một kẻ tâm thần biếи ŧɦái cũng nên.
Dạo gần đây qua lời kể của Lâm Cảnh Uyên, Lâm Phi Lộc đã biết được mình còn ba vị hoàng huynh khác.
Đại hoàng huynh Lâm Đình là con trai đầu lòng của Lâm Đế, do Nguyễn Quý phi hạ sinh.
Nhị hoàng tử Lâm Tế Văn, con trai Thục phi.
Tam hoàng huynh Lâm Khuynh, là con trai trưởng của Hoàng đế, là con thân sinh của Hoàng hậu và là đương kim Thái tử.
Ba vị hoàng huynh này xấp xỉ tuổi nhau, đều tầm mười một mười hai tuổi, nhưng chẳng biết vị hoàng huynh bị mẫu phi buộc học cách trưởng thành tới khóc nức nở này là hoàng huynh nào?
Đây hẳn là Tam hoàng huynh Thái tử điện hạ nhỉ?
Dù gì thì cậu cũng là người kế thừa ngôi Hoàng đế, làm vua thì lòng dạ phải thâm hiểm một chút mới phải. Chỉ có điều thiếu niên này vừa nhìn đã thấy hiền lành và mềm yếu, lại còn mau nước mắt, liếc phát đã biết cậu rất dễ bắt nạt, quả là không phù hợp với tiêu chuẩn làm Hoàng đế.
Lâm Phi Lộc như thể nghe thấy một tiếng động vẳng qua đầu mình: “Tinh! NPC mới của bạn đã lên sàn, mau mau tới công lược.”
Cô đưa tay lên xoa lên đầu đối phương, như thể đang trấn an cậu: “Đừng khóc, muội giúp huynh tìm cách.”
Tiểu thiếu niên khẽ ngước lên, nhìn cô.
Lâm Phi Lộc nói: “Huynh đưa thỏ cho muội, muội đem bé thỏ về cung nuôi thay huynh, khi nào huynh rảnh rỗi có thể qua thăm nó, thế được không?”
Mắt cậu thiếu niên thoáng sáng rực lên, nhưng chớp mắt đã tối đi, lúng túng hỏi: “Thế còn... Trước mặt mẹ ta, ta phải nói như thế nào? Bà muốn ta mang xác con thỏ này về.”
Lâm Phi Lộc: “...”
Lòng dạ Hoàng hậu nương nương độc ác đến vậy à? Đối xử với con trai mình hà khắc quá thì phải?
Thảo nào leo đến ngôi Hoàng hậu...
Cô trầm ngâm một chốc rồi mở miệng nói: “Huynh về nói với mẹ, huynh không đành lòng hạ thủ nên đã tìm một chỗ vắng vẻ vứt con thỏ đi, để nó tự sinh tự diệt. Một con thỏ yếu ớt sống giữa hậu cung này mà không có chủ nuôi thì chắc chắn khó sống sót nổi. Huynh không muốn trực tiếp sát sinh, cũng chẳng muốn trái lời mẹ, làm vậy coi như đã hoàn thành nhiệm vụ người giao phó. Bà hiểu rõ tính cách huynh, nếu huynh đúng thật có mang xác thỏ về thì có khi bà sẽ nghi ngờ thêm.”
Tiểu thiếu niên lắng nghe, cảm thấy lời cô nói khá hợp lý, trên khuôn mặt u sầu dần dần tản ra ý cười.
Gen của Lâm Đế và dàn phi tần đều tốt, sinh ra các hoàng tử ai cũng xinh trai. Khi nở nụ cười tựa như ánh mặt trời đầu xuân trên từng cành lá nhụy hoa, vừa ấm áp vừa dịu dàng.
Ôi, thiếu niên xinh trai dịu dàng.
Người mẹ tàn nhẫn như vậy mà lại sinh được đứa con hiền lành mềm mỏng thế này, đúng là trò đùa của số phận.
Lâm Phi Lộc lấy tay gạt đi nước mắt trên mặt cậu, an ủi mấy câu: “Đừng buồn nữa, luôn có nhiều biện pháp giải quyết thử thách mà. Nếu sau này huynh gặp khó khăn không nghĩ ra cách thì đừng khóc nhé, cứ đến tìm muội, muội sẽ giúp huynh nghĩ kế!”
Gò má cậu nhóc nóng bừng, ngượng nghịu gật đầu, lẳng lặng “Ừ” một tiếng.
Lâm Phi Lộc lấy quả táo trong lòng đưa cho cậu, cười đến hồn nhiên: “Muội mời huynh ăn táo!”
Giọng cô nghe thật non nớt nhưng lại đầy khí thế, như thể đang nói: “Đừng sợ, muội bảo kê huynh!” Tiểu thiếu niên nhìn hai cái búi tóc nho nhỏ lúc lắc trên đầu cô, phì cười, cầm lấy quả táo, sau đó trao thỏ cho cô: “Vậy thì sau này nhờ muội chăm sóc chú thỏ này.”
Lâm Phi Lộc bừng bừng khí thế vỗ ngực: “Cứ để muội lo.”
Tiểu thiếu niên hỏi cô: “Muội là người của cung nào?”
Lâm Phi Lộc chớp chớp mắt: “Muội sống ở cung Minh Nguyệt.”
“Cung Minh Nguyệt?” Gương mặt cậu toát ra vẻ kinh ngạc, nhìn cô một hồi lâu, dường như sực nhớ ra thứ gì đó, ngập ngừng hỏi: “Tiểu Lộc, chẳng lẽ muội là Ngũ công chúa Lâm Phi Lộc?”
Cô nghiêng đầu: “Đúng ạ!”
Thiếu niên bật cười: “Hóa ra là muội. Không giống lời đồn một chút nào, quả là một đồn mười, mười đồn trăm.”
Lâm Phi Lộc làm bộ “Muội không nghe muội không hiểu huynh đang nói gì“.
Thiếu niên đứng dậy, cất mấy quả táo xanh vào ống tay áo, khẽ nói: “Chú thỏ kia xin nhờ Tiểu Lộc chăm sóc thay, đợi có thời gian thì huynh sẽ đến cung Minh Nguyệt thăm nó.”
Lâm Phi Lộc gật đầu liên tục, quấn bé thỏ vào áo choàng rồi ấp vào lòng, chỉ để hở ra cái đầu. Cô vẫy tay chào đối phương rồi chạy đi mất.
Về đến cung Minh Nguyệt đã thấy Lâm Chiêu Viễn mỏi mắt ngóng trông. Thấy muội muội trở về, cậu vui vẻ gọi: “Táo xanh! Táo xanh!”
Lâm Phi Lộc mỉm cười chạy tới, chìa con thỏ trong lòng cho cậu xem: “Ca ca nhìn xem, đây là gì?”
Lâm Chiêu Viễn chưa từng được thấy thỏ, mắt mở to, ngập ngừng nhìn muội muội rồi cúi đầu nhìn lại, sau đó do dự đưa một ngón tay ra sờ lên đầu con thỏ một cái. Lông xù bông, mềm mại vui tay vô cùng.
Lâm Phi Lộc nói: “Đây là bé thỏ. Chú thỏ trắng, trắng như bông, thích ăn cà rốt và cải xanh, tung tăng đáng yêu quá chừng.”
Lâm Chiêu Viễn hưng phấn vỗ tay bôm bốp: “Bé thỏ! Bé thỏ trắng! Trắng trắng trắng! Ăn cà rốt! Thật là xinh!”
Cậu vui đến mức quên khuấy cả táo, sau khi về phòng chỉ muốn chơi cùng bé thỏ, còn chạy sang nhà bếp lấy cải xanh về cho thỏ ăn. Tiêu Lam hỏi, Lâm Phi Lộc chỉ nói là nhặt được bên ngoài. Tiêu Lam không hỏi thêm, lại còn làm cho cô một chiếc ổ thỏ.
Lam Phi Lộc lấy vải quấn lên tấm ván để tránh dằm đâm vào chú thỏ, thuận miệng hỏi Tiêu Lam: “Mẫu phi, người từng diện kiến Hoàng hậu nương nương lần nào chưa?”
Tiêu Lam cùng Vân Du làm chuồng, nhẹ nhàng trả lời: “Mấy năm trước từng được diện kiến, sau này ta mang nhiều bệnh, Hoàng hậu nương nương nhân từ miễn cho ta không phải thỉnh an, tính ra cũng ba bốn năm rồi chưa từng được thấy người.”
“Hoàng hậu nương nương có xinh đẹp không ạ?”
“Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, đương nhiên là vô cùng xinh đẹp rồi.”
Lâm Phi Lộc hồn nhiên hỏi tiếp: “Hoàng hậu nương nương đứng đầu hậu cung, chắc là rất dữ? Không thì sao có thể khiến tất cả mọi người đều nghe lệnh người?”
Tiêu Lam sợ hết hồn, vội vàng bịt miệng cô, kinh hãi ngó ngang ngó dọc một hồi, khi không phát hiện có người ngoài mới dám thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt tái nhợt, khiển trách cô: “Lộc Nhi, con không được nói bậy! Thân là con không thể nghị luận về Hoàng hậu, huống hồ xưa nay Hoàng hậu nương nương luôn nhân từ trắc ẩn, một lòng hướng Phật, đối xử với phi tần trên dưới ở hậu cung rất tốt. Hiện tại chuyện trong hậu cung có hai vị Quý phi nương nương sẻ chia với người nữa, vì có người trấn giữ hậu cung nên Bệ hạ mới có thể yên tâm tập trung vào việc triều chính.”
Lâm Phi Lộc ngây thơ gật đầu liên tục.
Tiêu Lam bồn chồn dặn dò cô thêm mấy câu. Nhưng tiện đã nhắc rồi, bèn chuyện trò với Thanh Yên về mấy chuyện xưa có liên quan đến Hoàng hậu.
Lâm Phi Lộc nghe một hồi lâu, cô cảm thấy Hoàng hậu nương nương trong lời các nàng không giống mẹ của cậu thiếu niên hôm nay mình gặp. Dù gì thì người theo Phật hẳn là không sát sinh, sao có thể ép con trai mình ra tay độc ác được?
Không phải Hoàng hậu thì còn ai rắp tâm tranh đoạt ngôi báu?
Xét cho cùng, gia đình mẹ của Hoàng hậu rất có thế lực, cha của bà là Đỗ lão gia, danh tiếng truyền khắp thiên hạ, dưới trướng có ba nghìn môn sinh, đồng thời cũng là thầy dạy của Lâm Đế, được Lâm Đế vô cùng kính trọng. Nhà ngoại có địa vị vững chắc, lại hạ sinh con trai trưởng, mới làm Tam hoàng tử mấy năm đã được lập làm Thái tử, nghe người ta đồn Tam hoàng tử rất thông minh hiếu học, nho nhã, rất được Lâm Đế yêu mến.
Chỉ cần não Lâm Đế không bị úng nước thì chắc chắn không có chuyện phế Thái tử lập người khác.
Vậy vị nương nương ép con trai gϊếŧ thỏ kia là ai, rốt cuộc nàng dựa vào đâu mà dám tranh đấu?
Lâm Phi Lộc ngẫm nghĩ chốc lát, suy xét người có thể nuôi mộng này và có năng lực như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là Nguyễn Quý phi thôi.
Chính là người mà ả Từ Tài nhân bị mình giả quỷ dọa phát điên dựa dẫm ngày xưa.
Trong cung còn hai vị Quý phi nương nương, một là con gái Tả tướng đương triều Nguyễn Quý phi, là vị phi tần được sủng ái nhất mực nơi hậu cung. Người kia là em gái của Trấn Bắc Đại tướng quân - Hề Quý phi, cao ngạo lãnh đạm, đầy khí thế gia môn.
Hai vị nương nương đều được sủng ái, thế lực gia tộc không phân cao thấp, điểm khác biệt duy nhất là Hề Quý phi không có con thừa tự, còn Nguyễn Quý phi lại sinh ra con trai đầu lòng của Hoàng đế là Đại hoàng tử Lâm Đình.
Quy tắc của Đại Lâm lưu truyền trước giờ đều là lập con trưởng không lập thứ, lập lớn không lập nhỏ.
Tam hoàng tử là con trưởng còn Đại hoàng tử là con đầu.
Một khi con trưởng gặp sự cố thì theo lý người thừa kế tiếp theo sẽ là con trai đầu.
Hóa ra người sáng nay mình chạm mặt không phải Tam hoàng huynh mà là Đại hoàng huynh.
Nghe nói vị Nguyễn Quý phi này luôn cao ngạo phô trương, vì được sủng ái nên rất kiêu ngạo, nhưng Lâm Đế lại yêu cái tính bộc trực, thẳng thắn của nàng ta, còn từng khen nàng “Thẳng thắn, không bao giờ dối lòng.” Những phi tần khác trong cung đều không sợ nàng, vì Nguyễn Quý phi thẳng như ruột ngựa, vui buồn viết hết lên mặt, chẳng thích giăng bẫy giở trò sau lưng.
Trước đây nghe xong Lâm Phi Lộc còn tưởng Quý phi này là người chẳng có mưu mô, có thể leo đến hàng Quý phi là nhờ cao số.
Nhưng hôm nay liên hệ với chuyện gϊếŧ thỏ này, cô cảm thấy nó cứ sai sai?
Đâu có giống chuyện mà một người khái tính có thể làm ra?
Ai mà ngờ nơi hậu cung này diễn viên lại đông đảo thế.
Đào ra chuyện này, Lâm Phi Lộc thấy có mùi biến. Nhưng nghĩ đến cậu nhóc mau nước mắt gặp ngày hôm nay, cô hơi xúc động. Mẫu phi nuôi tâm tư này, con đường tương lai của cậu e rằng rất gập ghềnh.
Lời tác giả: Biết độc giả lười động não nên gõ:
Đại hoàng tử (Lâm Đình): Con trai Nguyễn Quý phi, con trai đầu của Hoàng đế, Hoàng trưởng tử, thích ôm thỏ, mau nước mắt.
Nhị hoàng tử (Lâm Tế Văn): Con của Thục phi, chưa lên sàn.
Tam Hoàng tử (Lâm Khuynh): Con trai Hoàng hậu, con trưởng dòng đích của Hoàng đế, Đương kim Thái tử điện hạ, chưa ra sân.
Tứ hoàng tử (Lâm Cảnh Uyên): lười học ham chơi, con trai Nhàn phi.
Ngũ hoàng tử: Yểu mệnh.
Lục hoàng tử (Lâm Chiêu Viễn): Con của Lam Quý nhân, ca ca của Tiểu Lộc. Lâm Chiêu Viễn si dại.