Rời khỏi Thúy Trúc cư, Lâm Phi Lộc chưa về cung Minh Nguyệt ngay.
Mới qua một đêm mà tuyết đã tích tụ lại, ngói đỏ lưu ly được đắp lên lớp tuyết trắng tinh (1), thoạt trông vô cùng đẹp mắt. Hai bên đường có cung nhân đang quét tuyết, náo nhiệt hơn hẳn bình thường.
Gần đến cung Dao Hoa, Lâm Phi Lộc mới sai Thanh Yên về trước, “Ta đi kiếm Hoàng trưởng tỷ chơi, ngoài trời lạnh lắm, ngươi về cung trước đi.”
Hiện giờ Thanh Yên cũng biết tiểu công chúa giao hảo với Trưởng công chúa, không còn lo lắng nữa, bèn thưa vâng rồi rời đi. Lâm Phi Lộc chỉnh lại áo choàng, tay cầm lò sưởi, bước chân mau lẹ đi qua.
Cung nhân trông cửa thấy cô bèn hành lễ, Lâm Phi Lộc hỏi: “Hoàng trưởng tỷ có đây không?”
Cung nhân đáp: “Xin Ngũ công chúa chờ một lát để nô tỳ vào thông báo.”
Lâm Phi Lộc gật gật đầu, chẳng mấy chốc cung nữ đã đi ra, cúi đầu thưa: “Ngũ công chúa, Huệ phi nương nương đợi ngài ở trong.”
Cung Dao Hoa này thật là một nơi chẳng tốt lành gì cho cam.
Lâm Phi Lộc thầm cảm thán một phát, ở mặt ngoài thì vẫn ngoan ngoãn, dẫm bước nhỏ đi vào.
Xuyên qua trước điện vào trong sân, chỉ thấy Huệ phi ngồi dưới mái hiên trước cửa, bên chân đặt lò than sưởi ấm, trong tay ôm một lò sưởi bằng da. Nàng ta lười biếng tựa vào ghế, sắc mặt lãnh đạm nhìn cô.
Bên người Huệ phi còn có hai cung nữ, điệu bộ trông chẳng khác gì muốn thẩm vấn tại nhà.
Lâm Phi Lộc lảnh lót hành lễ: “Con bái kiến Huệ phi nương nương.”
Huệ phi chẳng mặn chẳng nhạt ừ hử, đến cả tư thế ngồi cũng không đổi, hờ hững hỏi: “Ngươi đến tìm Trưởng công chúa?”
Lâm Phi Lộc cúi đầu, mũ choàng trên áo khoác hơi rũ xuống theo, cả người cô như bị giấu trong áo, thoạt nhìn vừa nhỏ vừa gầy, “Vâng ạ.”
Huệ phi hỏi tiếp: “Tìm Trưởng công chúa có việc gì?”
Lâm Phi Lộc thưa: “Tiểu Ngũ có làm một số thứ, muốn tặng cho Hoàng trưởng tỷ.”
Huệ phi hừ cười một cái, tay chống đầu, nói: “Ngươi có lòng.” Nàng ta nhìn xuống chỗ cô từ trên cao, lãnh đạm nói: “Trưởng công chúa đang ngủ trưa. Ngươi đã có lòng đến thế thì cứ đứng đây chờ nó tỉnh ngủ rồi tự tay giao cho nó vậy.”
Tuyết vẫn rơi, hơn nữa còn có xu thế rơi càng ngày càng to, mới nói chuyện trong chốc lát mà trên người Lâm Phi Lộc đã bị phủ một lớp tuyết.
Nghe Huệ phi cố ý làm khó, bóng dáng nhỏ bé trong áo choàng như hơi run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn lanh lảnh đáp: “Vâng ạ.”
Huệ phi giương khóe môi nhìn cô bé một hồi, rồi như cảm thấy vô vị, nàng ta sai cung nữ: “Về phòng thôi, bản cung mệt rồi.”
Nàng ta vừa đi, khắp sân chỉ còn lại mình Lâm Phi Lộc.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng động nhỏ lúc tuyết rơi. Lâm Phi Lộc cúi đầu đứng, tay nhỏ cầm lò sưởi, rụt trong cổ tay áo, nhàm chán mà đánh ngáp.
Vị Huệ phi này không dễ đối phó.
Chủ yếu cũng do ân oán giữa nàng ta và Nhàn phi quá sâu, cô chọn đi theo Nhàn phi đầu tiên thì trong mắt nàng ta mặc nhiên là thuộc phe Nhàn phi. Cô hay chạy loạn trong cung, vóc người bé con, hễ núp trong bụi cỏ là sẽ không bị phát hiện, bởi vậy cô nghe lỏm được không ít chuyện bát quái.
Nghe nói lý do khiến Huệ phi xung khắc với Nhàn phi như nước với lửa là bởi năm xưa ở Đông cung, Huệ phi từng mang thai nhưng lại vì Nhàn phi mà sảy thai. Ấy vốn là đứa con đầu tiên của Lâm Đế, còn rất có thể là con trai.
Huệ phi vốn có cơ hội sinh được Hoàng trưởng tử, lại vì Nhàn phi mà tan tành. Mãi sau này, Lâm Đế đăng cơ, qua nhiều năm, nàng ta mới lại có thai, sinh ra Trưởng công chúa.
Nếu là hoàng tử, lại là con trưởng, hiện giờ người ngồi trên vị trí quý phi biết đâu chừng chính là nàng.
Mối hận khắc cốt như vậy, e rằng suốt đời này không chết thì không ngừng.
Lâm Phi Lộc càng ngẫm lại càng thấy độ khó công lược Huệ phi có hơi cao, trừ phi cô trở mặt với Nhàn phi.
Nhưng hai vị này đều thuộc hàng phi, so về các mặt thì khá tương đương, đổi phe hay không cũng chẳng khác mấy, hay là thôi vậy.
Có một Trưởng công chúa là đủ rồi.
Nhưng thoạt nhìn, vị Huệ phi này IQ cũng không cao cho lắm. Nàng ta biết rõ con gái mình giao hảo với cô, lại còn cố tình làm khó cô, há chẳng phải đang tự chia rẽ quan hệ mẹ con hay sao?
Tuy Lâm Niệm Tri kính nàng, yêu nàng, nhưng sau rốt trong lòng vẫn sẽ có khúc mắc, cũng sẽ càng trìu mến cô hơn.
Nếu cô là Huệ phi, cô sẽ ra sức yêu quý mình, làm lơ Trưởng công chúa, để Trưởng công chúa phải trơ mắt nhìn cảnh mẫu phi của mình đem yêu thương trút cho một người khác. Hơn nữa, cô sẽ thường xuyên đem cả hai ra so sánh, nâng một dẫm một - cam đoan là chẳng quá ba ngày, Trưởng công chúa sẽ nổi cơn tam bành, tuyệt giao, không thèm qua lại nữa.
Haizz, mấy tần phi ở hậu cung này vẫn còn non và xanh lắm.
Lâm Phi Lộc đứng tại chỗ miên man suy nghĩ, đầu óc lên mây, cũng không thấy quá khó chịu. Người cổ đại nửa chân ra cổng cũng không, đi hai bước đã thở dốc, thể lực kém đến độ không nỡ nhìn. Phạt đứng trong tuyết với họ được xem là hình phạt rất nặng.
Nhưng kể từ lúc Lâm Phi Lộc tới đây, cô chưa bao giờ ngừng vận động, dạo này còn kéo thêm Tiêu Lam tập yoga. Thể chất ốm yếu của tiểu công chúa được cô cải thiện rất nhiều, ngoại trừ hơi lạnh thì cũng chẳng thấy có gì to tát.
Nhưng trong mắt người ngoài lại là một chuyện khác.
Cung nữ hầu hạ bên người Lâm Niệm Tri từ nhỏ - chính là người lần trước đưa da cáo tuyết đến phường gấm để làm quần áo cho Lâm Phi Lộc - tên là Bão Dữu, nàng ta đứng ở hành lang thấy Ngũ công chúa sắp thành người tuyết, trong lòng sốt ruột vô cùng.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Nàng biết chủ nhân giao hảo với Ngũ công chúa, đợi chốc nữa chủ nhân ngủ trưa dậy thấy cảnh này, e là sẽ buồn bực không thôi.
Nàng thử dò động tĩnh ở phòng chính, chỉ thấy đại cung nữ bên người Huệ phi rón rén đẩy cửa bước ra, liền đoán được Huệ phi hẳn đã đi ngủ. Nàng cắn môi, cuối cùng xoay người về phòng Lâm Niệm Tri, vén rèm lên gọi người.
Lâm Niệm Tri mỗi khi ngái ngủ đều rất xấu tính, lại thêm đang dở giấc, trợn mắt định nổi cáu. Bão Dữu nhanh nhảu quỳ xuống, đè giọng thưa: “Công chúa, một tiếng trước Ngũ công chúa đến tìm ngài, nhưng Huệ phi nương nương bảo Ngũ công chúa đứng trong sân chờ, giờ đã đứng một lúc lâu rồi. Bên ngoài tuyết lớn, Ngũ công chúa vẫn đang đứng...”
Cơn buồn ngủ của Lâm Niệm Tri bay sạch, nàng xoay người ngồi dậy, bảo nô tỳ lấy quần áo lại: “Sao ngươi không bảo ta sớm!”
Bão Dữu nhỏ giọng: “Giờ Huệ phi nương nương mới ngủ...”
Lâm Niệm Tri biết vì sao mẫu phi lại chán ghét Tiểu Ngũ. Nhưng nàng cảm thấy chuyện đó thì liên quan gì đến Tiểu Ngũ cơ chứ, Tiểu Ngũ là do giao hảo với Lâm Cảnh Uyên nên mới được Nhàn phi chiếu cố đôi ba phần. Mẫu phi vin vào đó mà giận chó đánh mèo, không phải là vô lý quá hay sao?
Nếu dựa theo tư duy này thì chẳng lẽ Nhàn phi cũng sẽ vì Tiểu Ngũ giao hảo với nàng mà giận chó đánh mèo Tiểu Ngũ?
Tiểu Ngũ hai bên đều phải tội, đáng thương quá!
Nàng vừa mặc quần áo vừa sai Bão Dữu: “Mau gọi Tiểu Ngũ vào! Bảo là ta dậy rồi!”
Bão Dữu nhanh nhẹn chạy ra.
Một lát đã dắt Lâm Phi Lộc vào.
Cô đã phủi bớt tuyết rơi trên người, nhưng áo choàng lông vẫn bị vương vụn tuyết, nhiệt độ trong phòng ấm, vừa bước vào tuyết đã tan thành bọt nước, đọng ở trên người cô, nhỏ từng giọt một xuống.
Lâm Niệm Tri thấy Tiểu Ngũ lạnh đến độ tím cả môi, vội vàng kéo cô đến gần lò để sưởi ấm. Lò sưởi nhỏ trong cổ tay áo Lâm Phi Lộc cũng trở nên lạnh lẽo, Lâm Niệm Tri vừa tức giận lại vừa đau lòng, sai Bão Dữu cầm lò đi đổi than mới, rồi khẽ mắng cô: “Mẫu phi bảo muội đứng thì muội đứng thật? Không biết đi à? Ta ngủ rồi thì muội cứ về, lần sau lại đến, không thì bảo cung nữ truyền tin, trời lạnh như thế này, cũng không sợ lạnh đến ngu người!”
Lâm Phi Lộc mím môi, cười ngô nghê.
Cung nữ bưng trà nóng đến, cô cầm lấy chén uống ực một hơi, Lâm Niệm Tri vẫn còn lải nhải: “Uống từ từ xem nào! Còn đầy! Muội chậm một chút kẻo sặc!”
Uống vài chén trà nóng, lại hơ lửa, cả người mới dần ấm lại, Lâm Phi Lộc lần từ trong ngực ra một hộp nhỏ màu hồng nhạt, ngoan ngoãn đưa cho Lâm Niệm Tri: “Hoàng trưởng tỷ, cái này cho tỷ.”
Lâm Niệm Tri cầm lấy, thắc mắc: “Cái gì đây? Son?” Nàng vặn nắp ra nhìn, chỉ thấy là một dạng cao màu trắng nhạt, vừa thơm vừa mềm, giơ lên chóp mũi ngửi, “Thơm quá đi.”
Lâm Phi Lộc nói: “Đấy là kem tay, thoa lên thì có thể bảo vệ hai tay.” Cô cụp mắt, có hơi thẹn thùng nói thêm: “Là ta tự làm.”
Lâm Niệm Tri nhón lấy một ít, thoa khắp bàn tay, thoa xong quả thực hai tay có cảm giác căng mềm hơn.
Không người con gái nào lại không thích những thứ đồ vừa thơm lại mềm.
Nàng nhìn kem tay, lại nhìn Tiểu Ngũ, trong lòng rối bời, hỏi: “Muội tới để tặng ta thứ này?”
Tiểu Ngũ mím môi cười: “Vâng.”
Lâm Niệm Tri cảm động muốn chết, kéo cô qua, thay cô vỗ vỗ bọt nước trên bím tóc, giả vờ tức giận: “Lần sau để cung nữ đưa đến là được, muội hà tất phải tự đi.”
Lâm Phi Lộc nhỏ giọng nói: “Ta muốn đến thăm Hoàng trưởng tỷ mà.”
Mặt Lâm Niệm Tri đỏ bừng.
Hai người ngồi trong phòng trò chuyện một hồi, Lâm Niệm Tri sợ mẫu phi ngủ dậy sẽ lại cố ý làm khó Tiểu Ngũ, bèn bảo Bão Dữu tiễn cô về.
Quả vậy, chuyện đầu tiên Huệ phi làm sau khi tỉnh ngủ là hỏi về tình hình của Lâm Phi Lộc, cung nữ bẩm báo lại chi tiết, Huệ phi nghĩ thầm, bình thường con gái mình giờ này mới chịu tỉnh, hôm nay sao chưa gì đã dậy rồi?
Nàng rửa mặt chải đầu xong, tới phòng con gái, thấy nó ngồi trên tháp ngắm nghía một hộp như hộp son, dò hỏi: “Đấy là gì thế?”
Lâm Niệm Tri thấy nàng đến, thuận tay đem hộp nhét vào lòng ngực: “Không gì ạ.”
Huệ phi: “???”
Con gái và nàng chưa từng có bí mật nào, đây là đứa trẻ do một tay nàng nuôi nấng, mẹ con nàng xưa nay đồng lòng, thế mà giờ lại trợn mắt nói dối?!
Huệ phi cả giận: “Có phải đồ con tiểu tiện nhân kia đưa cho con không?”
Lâm Niệm Tri không vui nhíu mày: “Mẫu phi, dầu gì Tiểu Ngũ cũng là công chúa, là con gái của phụ hoàng. Người nói nó như thế, nếu lọt ra ngoài thì e là sẽ bị người dựa cớ gây sự.”
Huệ phi tức đến nở nụ cười: “Con đang trách cứ mẫu phi vì tiểu tiện nhân kia đấy ư?”
Lâm Niệm Tri lại chân thành nhìn nàng: “Con chỉ đang quan tâm mẫu phi. Tiểu Ngũ vẫn còn là con nít, nó không can hệ gì đến ân oán thị phi trong cung, con mong sau này mẫu phi sẽ không cố tình làm khó nó nữa.”
Huệ phi tức giận đến độ không muốn nói chuyện nữa, quay đầu bước ra.
Lâm Niệm Tri thầm buông tiếng thở dài, cảm thấy thật là khó xử.
...
Từ hôm tuyết rơi ấy, thời tiết trong kinh thành vẫn luôn âm u. Tuyết lớn bao trùm khắp vương thành, ngày cuối năm cũng gần kề.
Mỗi độ cuối năm, Hoàng hậu đều tổ chức tiệc toàn năm (2) ở hậu cung, coi như là tổng kết một năm. Năm vừa rồi Tiêu Lam không được mời, dù sao phi tần trong cung rất nhiều, những ai không được sủng ái thì sống như người tàng hình, không ai nhớ đến.
Nhưng nay đã khác xưa, nhờ có Nhàn phi, Tiêu Lam cũng được xếp vào danh sách. Các hoàng tử công chúa đều tham dự tiệc toàn năm, Tiêu Lam đương nhiên cũng muốn dắt Lâm Phi Lộc đi.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, Lâm Phi Lộc được tham gia yến tiệc trong cung – có thể coi là lần ra mắt đầu tiên của cô, đương nhiên không thể qua loa cho xong. Nhàn phi tặng rất nhiều trang sức, vải vóc mới đến cung Minh Nguyệt để Tiêu Lam làm chuẩn bị.
Cung nào cung nấy đều vô cùng náo nhiệt, tất bật chuẩn bị cho tiệc toàn năm, chỉ riêng cung Chiêu Dương của Tĩnh tần là có vẻ tiêu điều.
Chỉ riêng chuyện tà ám đã khiến người đến cung Chiêu Dương bớt đi rất nhiều. Lại thêm lúc sau Lâm Hi bị Đại hoàng tử phạt cấm túc, mọi người càng không muốn làm phật ý Đại hoàng tử và Nguyễn quý phi, cứ đường vòng mà đi.
Dưới trận tuyết lớn, cung Chiêu Dương lộ vẻ lạnh lẽo âm u.
Trời vào đông mau tối, mới chạng vạng, bóng tối và vụn tuyết đã cùng phủ xuống. Đèn trong cung Chiêu Dương hiu hắt, lâu lâu truyền ra tiếng người nói nhỏ. Không một ai phát hiện ra bóng người ôm kiếm đứng trên mái hiên u tĩnh lạnh băng.
Mãi đến khi bóng đêm bao phủ hoàn toàn hoàng cung, bóng người nhẹ nhàng như bông tuyết bay giữa trời nọ mới khoan thai, yên lặng đi xuống.
Trong Thúy Trúc cư, Thiên Đông xách đèn đi đun nước nóng, chuẩn bị hầu hạ điện hạ rửa mặt.
Lúc bóng người bay qua tường viện có sượt qua đỉnh đầu hắn, Thiên Đông lại chẳng hề phát hiện. Tới tận lúc bóng người nọ vào phòng, Tống Kinh Lan đang ngồi ở trong đọc sách mới như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu nhìn lại.
Thấy người đến, trên mặt cậu nở một nụ cười chân thành: “Kỷ thúc, ngài đã về rồi.”
Nam nhân ôm kiếm đứng, mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: “Cung Chiêu Dương.”
Tống Kinh Lan cười nói: “Kỷ thúc vừa về đã giúp cháu nghe lén rồi à?”
Vẻ mặt cao ngạo lãnh đạm của nam tử cuối cùng cũng hơi rạn nứt, trông có hơi mất tự nhiên.
Chú thích:
(1) Nguyên văn là ngân trang tố khỏa: cụm từ tả cảnh tuyết rơi tuyệt đẹp.
(2) chung niên yến: chung niên = toàn năm/cả một năm; tiệc tổng kết cả một năm.