Mãn Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Đáng Thương

Chương 49: Chương 49




Vừa qua sinh nhật Lâm Phi Lộc, nhiệt độ không khí tăng lên không ít.

Hơi thở của mùa xuân đã phai nhạt đi rất nhiều, các cung đều chuẩn bị cho một mùa hè nắng chói chang.

Gần đây Lâm Đế bận rộn chính sự, rất ít khi đến hậu cung, tâm tư của ông đều đặt vào chuyện triều chính, Bành Mãn nhân lúc ông vừa phê duyệt xong tấu chương, đứng bên cạnh bẩm báo: “Bệ hạ, khoảng thời gian gần đây thái hậu nương nương truyền không ít thái y đến cung Di Thanh, sợ là thân thể người gần đây không tốt.”

Lâm Đế là đứa con hiếu thuận, nghe chuyện này ông lập tức buông chính vụ xuống, bãi gia cung Di Thanh.

Lúc đến nơi ông kinh ngạc khi thấy nhi tử ngốc của ông cũng ở đây.

Thái độ hiện tại của Lâm Đế đối với Lâm Chiêu Viễn đã tốt hơn nhiều, mặc dù không thể nói là yêu thích, nhưng ít ra đã không còn chán ghét cậu.

Có đôi khi ông nhìn vào đôi mắt trong veo thuần khiết kia, cũng cảm thấy khó ai có được đôi mắt như của cậu.

Chỉ là ông không ngờ thái hậu lại thích tôn nhi ngốc này như thế, Lâm Chiêu Viễn đang chơi đùa với Tai Dài ở trong sân, thái hậu nằm ở trên ghế mây mỉm cười nhìn cậu, sắc mặt vô cùng thỏa mãn.

Lâm Đế vừa tiến vào đã thấy Lâm Chiêu Viễn chạy đến đầu đổ đầu mồ hôi, thái hậu vẫy tay với cậu nhỏ: “Viễn Nhi, lại đây với bà bà nào, uống chút trà bơ đi.”

Lâm Chiêu Viễn chạy đến khuôn mặt nhỏ đỏng bừng, ôm chén nhỏ uống từng ngụm, xong rồi lại vui vẻ chạy nhảy tiếp.

Cậu vừa quay người thấy Lâm Đế sắc mặt trở nên hơi căng thẳng, nhưng cậu vẫn nhớ muội muội dạy, ngoan ngoãn hành lễ: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”

Cậu hành lễ với Lâm Đế, Lâm Đế hành lễ với thái hậu.

Thái hậu ngồi từ trên ghế mây dậy, ôm tôn nhi đang rụt rè vào trong ngực, “Sao hôm nay Hoàng đế tới đây?”

Cung nhân nhanh chóng lấy thêm một cái ghế đến, Lâm Đế ngồi xuống cười nói: “Nhi thần đến bồi mẫu hậu.”

Thái hậu lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho Lâm Chiêu Viễn: “Có Viễn Nhi bồi ai gia là được rồi.”

Lâm Đế nhìn dáng vẻ thân thiết của hai bà cháu, có hơi ngạc nhiên: “Nhi thần không biết lão Lục thân thiết với mẫu hậu như vậy.”

Thái hậu ung dung nhìn nhi tử: “Còn thân thiết hơn cả ai gia với Hoàng đế.”

Lâm Đế có chút ngượng ngùng, ông nói nguyên nhân đến đây hôm nay của mình, giọng điệu trịnh trọng: “Nhi thần nghe bọn họ nói, gần đây mẫu thân triệu kiến không ít thái y, là thân thể người có chỗ nào không thoải mái sao? Thái y nói thế nào?”

Tay đang lau mồ hôi của thái hậu dừng lại một chút, không trả lời ngay lập tức.

Sau khi lau sạch sẽ mồ hôi cho Lâm Chiêu Viễn, bà cười cười sờ đầu cậu, hòa ái nói: “Tôn nhi ngoan đi tim Tai Dài chơi đi.”

Lâm Chiêu Viễn mím môi nhỏ nhìn Lâm Đế một chút, mới cúi đầu chạy đi.

Thái hậu hình bóng dáng của cậu đang đuổi nhau với chú chó trong sân, ánh mắt rất dịu dàng, giọng nói lại lạnh nhạt: “Thân thể ai gia vẫn rất tốt, truyền thái y là vì muốn hỏi thăm chuyện năm xưa.”

Lâm Đế: “Ồ?”

Thái hậu thu lại ánh mắt, nhìn nhi tử của mình: “Lần này ai gia hồi cung, nhìn thấy Viễn Nhi, lại nhớ đến một số chuyện lúc Tiên hoàng còn sống.

Năm đó con nối dõi của tiên hoàng không ít, rất nhiều phi tần lúc mang thai sinh non, không ít thai nhi bị chết yểu.

Lúc ấy mọi người đều nói tiên hoàng phúc bạc, không có duyên với con cái.

Nhưng thật ra là ở phía sau hậu cung không từ thủ đoạn, ai gia đều nhìn thấy hết.

Hoàng đế có thể bình an lớn lên, là ai gia năm đó cũng đã nhọc lòng không ít.”

Lâm Đế đương nhiên nhớ phi tần của phụ hoàng mình đấu đá lợi hại đến thế nào, đây cũng là lý do bây giờ ông thường thiên vị những nữ tử lương thiện dịu dàng có tài đức.

Bây giờ Lâm Đế đột nhiên thấy thái hậu nhắc đến chuyện xưa, ông còn cho rằng thái hậu già rồi nên suy nghĩ nhiều, ông an ủi: “Nhi thần phúc lớn mạng lớn, con cái cũng nhiều, bây giờ ai nấy đều vô cùng ưu tú, mẫu hậu không cần quá lo lắng.”

Thái hậu nhìn về phía Lâm Chiêu Viễn trong sân: “Nếu như năm đó Tiêu Lam có thể bình an sinh hạ hài tử, Viễn Nhi bây giờ sẽ là một hoàng tử thông minh ưu tú.

Ai gia nhớ, khi đó Hoàng đế rất sủng ái Tiêu Lam?”

Lâm Đế có chút ngượng ngùng cười cười.

Thái hậu hỏi: “Khi đó nàng mang thai, Hoàng đế có chăm sóc trông nom cẩn thận không? Sau này Tiêu Lam lại có thể sinh ra một Tiêu Ngũ khỏe mạnh thông minh như thế, không có lý nào chỉ vì sinh non mà sinh ra một đứa trẻ ngốc cả.”

Thái hậu nói nhiều như vậy, Lâm Đế không thể không hiểu ý của bà muốn nói là gì? Sắc mặt của ông lập tức trầm xuống, chần chờ nói: “Mẫu hậu nghi ngờ năm đó có người hãm hại Lam quý nhân dẫn đến nàng sinh non, đến mức tổn hại đến cả thần trí của lão Lục?”

Thái hậu lạnh nhạt nói: “Ai gia chỉ là nghi ngờ, truyền thái y, cũng là muốn hỏi bệnh tình năm đó của Tiêu Lam.”

Lâm Đế vội hỏi: “Vậy mẫu hậu có hỏi được cái gì không?”

Thái hậu nói: “Không có, thái ý nói năm đó lúc Tiêu Lam mang thai không có gì khác thường, thai nhi cũng rất khỏe mạnh, vốn không nên xuất hiện tình huống sinh non.” Bà nhìn Lâm Đế, giọng điệu nghiêm túc: “Chuyện này còn phải tra.

Mưu hại hoàng tử, là đại tội.”

Lâm Đế vốn có chút áy náy bởi vì bản thân bỏ rơi Tiêu Lam và Tiểu Ngũ nhiều năm nhiêu vậy, bây giờ lại phát hiện chuyện năm đó có thể còn ẩn tình bên trong.

Tiêu Lam bị người khác hãm hại nên mới sinh non ra một đứa bé ngu dại, vậy hành động mấy năm nay của ông chẳng phải là bị người khác trêu đùa?!

Ông đã nói mà, Tiểu Ngũ của ông thông minh cơ trí như vậy, sao ca ca con bé có thể ngu dốt được!

Lẽ nào thật sự là vậy!

Cảm giác giống như ông đột nhiên tìm thấy được lối thoát cho sự áy náy của mình bấy lâu nay, trong lòng lập tức thoải mái hơn, sau đó lại là tức giận, trầm giọng nói: “Mẫu hậu yên tâm, chuyện này có chỗ kỳ lạ, nhi thần nhất định sẽ truy xét rõ ngọn nguồn!”

Thái hậu gật đầu, nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Lâm Chiêu Viễn, khóe miệng bà cũng cong lên nở nụ cười: “Viễn Nhi chịu khổ nhiều năm như vậy, con làm phụ hoàng, đừng để thằng bé lại phải chịu uất ức.

Lâm Đế trịnh trọng gật đầu.

Sau khi trở lại điện Dưỡng Tâm, Lâm Đế suy nghĩ một chút, truyền thái y mà thái hậu từng truyền gặp đến hỏi chuyện một lần nữa, còn bảo bọn họ lấy bệnh án năm đó xem qua một lần.

Ông cũng phân phó Bành Mãn, đi đến phủ nội vụ đưa danh sách những đồ năm đó đưa đến cung Minh Nguyệt đến cho ông, xem lúc đó ai làm nhiệm vụ gì, có gì khác thường không.

Hoàng đế vừa tra một cái, động tĩnh liền lớn.

Phủ nội vụ và thái y viện đều đang bận rộn chuyện này, tin tức này chắc chắn không giả được.

Người trong hậu cung rất nhanh đều biết được, dường như bệ hạ đang truy lại chân tướng năm đó Lam quý nhân sinh non.

Thật ra sinh non không phải là chuyện gì lớn, ngoại trừ sinh non, trong hậu cung cũng có mấy vị phi tần sinh non.

Nhưng mà đều không tốt số giống Tiêu Lam, sinh được hài tử, mẹ con bình an, mấy vị phi tần đó đều là tử thai.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Lam đây được gọi là tốt số sao?

Nếu như cái thai này của nàng chết, thì có khả năng lúc đó sẽ không thất sủng, ngược lại bệ hạ còn thương tiếc nàng, nói không chừng bệ hạ còn vì vậy mà phong vị, sau này còn có cơ hội mang long mạch.

Nhưng bởi vì nàng lại sinh được đứa bé ra, sinh ra một đứa ngốc, mới khiến bản thân thất sủng, khổ cực bao nhiêu năm như vậy.

Nếu như chuyện này thật sự là do có người đứng sau lưng hãm hại, một chiêu này thật sự là quá độc.

Nhưng mà tất cả mọi người đều bí mật bàn luận, dù sao chuyện cũng đã xảy ra lâu như vậy rồi, rất khó có thể tra ra được cái gì.

Những người không liên quan đến chuyện này tất nhiên là đứng ngoài xem náo nhiệt, nhưng phủ phạm thật sự ngồi sau bức màn tối lại có thể ngồi vững không đây.

Huệ phi kinh sợ suýt nữa là rớt chén trà trong tay, người trước giờ luôn trầm ổn bây giờ cũng không tránh nổi kinh sợ: “Sao bệ hạ lại đột nhiên tra chuyện này?”

Tỳ nữ thiếp thân nói: “Nghe nói là thái hậu trước đó có điều tra.

Sau khi thái hậu hồi cung, Lục hoàng tử rất được thái hậu yêu thích, có lẽ là vì vậy nên...”

Huệ phi nắm thật chặt chén tràm trong lòng bất ổn.

Mặc dù chuyện xảy ra nhiều năm như vậy, bọn họ làm thần không biết quỷ không hay, nàng cũng không có ra mặt, toàn bộ thao tác đều là do tay Mai tần làm, nhưng mà...

Thuốc độc dẫn đến thai nhi ngu dại kia là thuốc của nàng tìm được!

Thuốc này là thuốc độc ở dân gian, trong cung không có, nàng cũng phải để nhà ngoại đi nghe ngóng rất nhiều nơi mới có thể tìm được loại thuốc này.

Sau đó lén mang vào cung, nàng mới âm thầm chuyển giao cho tỷ muội tốt của Tiêu Lam, Mai tần.

Nếu như bệ hạ thật sự điều tra được ra là Mai tần, với tính cách của Mai tần, cũng không phải là không có khả năng nàng ta sẽ khai ra cả nàng.

Nếu như bệ hạ đều tra được phương thuốc kia trước, dù sao ở dân gian cũng ít người sử dụng, rất có khả năng sẽ tra ra được nhà ngoại của nàng.

Bất luận là kết quả nào, nàng đều không thoát khỏi liên quan.

Huệ phi lập tức hoảng loạn, nàng cầm chén trà đi qua đi lại trong phòng, đi mấy vòng nàng lại quay về ngồi lên vị trí của phi vị mà nàng đã ngồi bao năm nay, ngồi một lúc nàng đã tỉnh táo lại, phân phó tỳ nữ: “Ngươi lập tức truyền lời ra ngoài cung, bảo bọn họ bắt toàn bộ người năm đó tham gia tìm thuốc lại, nhất định phải tìm được lang trung nông thôn kia...”

Nàng ra hiệu một cái, tỳ nữ lập tức hiểu được ý của nàng, khẽ gật đầu đi ra ngoài.

Huệ phi lại nghĩ đến cái gì, sắc mặt dần trở nên ảm đạm, sau đó lại gọi tỳ nữ đến thì thầm vào tai nàng vài câu, mới trầm giọng nói: “Đi đi, chuyện này phải làm cho êm xuôi, tuyệt đối không được để lại dấu vết gì.”

...

Lâm Phi Lộc nghe nói Lâm Đế đang tra chuyện này, cô lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Mặc dù cô nghi ngờ chuyện này đến chín mươi phần trăm là do Mai tần làm, nhưng không có chứng cứ, cũng không thể chạy đến trước mặt Lâm Đế nói bậy được.

Cô ôm lấy khuôn mặt nhỏ mập mạp của Lâm Chiêu Viễn hôn một cái, khen cậu: “Tất cả đều là công lao của ca ca đó.”

Lâm Chiêu Viễn sợ ngây người.

Sau khi kịp phản ứng lại, cậu hét một tiếng chói tai rồi chạy vào phòng của Tiêu Lam: “Muội muội hôn con!!!”

Tiêu Lam buồn cười nhưng không quên trách cứ, nàng mềm giọng răn dạy Lâm Phi Lộc hoàn toàn không có khái niệm nam nữ thụ thụ bất thân: “Lộc Nhi năm nay con cũng đã sáu tuổi rồi, không thể không có quy củ như vậy.”

Hứ, cái thời đại phong kiến bảo thủ cứng ngắc này.

Lâm Phi Lộc oán thầm trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Lâm Đế là một vị hoàng đế mạnh mẽ quyết đoán, chuyện mà ông muốn làm, nhất định sẽ phải làm được.

Trước đó từng có quan thần ngay thẳng nói ông là người bảo thủ, ông là loại hoàng đế tự cao tự phụ, cảm thấy cả thiên hạ này đều là của ông.

Tính cách này đôi là khi tốt, có đôi khi lại không, giống như trong tình huống hiện tại, được tính là tốt.

Có Lâm Đế tiếp tục điều tra không buông, đều này khiến cho Huệ phi ngày ngày sống trong nỗi lo sợ, nàng sợ có một ngày có thánh chỉ đến bắt nàng đến Đại Lý Tự hình thẩm tra cực hình.

Cũng may là trước khi thánh chỉ đến, tin tức của người nhà nàng cũng đã đến trước.

Bọn họ đã tìm thấy lang trung đưa phương thuốc kia, bọn họ giả hiện trường thành lang trung trượt chân xuống nước chết.

Hai người năm đó đi tìm được lang trung này đều là thân tín bên nhà ngoại có thể yên tâm được, hai chuyện nàng nói đều đã làm xong nàng có thể yên tâm.

Đường điều tra thuốc độc đã bị chặt đứt, Huệ phi không còn lo lắng, nhưng bên nhà ngoại lại truyền đến cho nàng một tin tức khác.

Trên đường bọn họ đi tìm kiếm lang trung phát hiện còn một người nữa cũng đang điều tra chuyện này.

Lúc đầu còn tưởng là người của bệ hạ, nhưng bọn họ âm thầm theo dõi mới phát hiện lại là người của Lưu gia.

Lòng Huệ phi trùng xuống.

Là nhà ngoại của Mai tần!

Vì sao bọn họ lại muốn đi tìm manh mối này?!

Huệ phi hơi suy nghĩ một chút, nàng đã nghĩ thông điểm mấu chốt của câu chuyện này rồi.

Nhất định là Mai tần cũng biết bệ hạ đang điều tra chuyện năm đó, nàng ta là người trực tiếp hạ dược, so với Huệ phi, nàng ta đang ở thế khó hơn.

Một khi tra ra được là nàng ta, với tính cách đó tất nhiên là muốn khai cả Huệ phi ra, lôi kéo nàng cùng xuống địa ngục.

Mà muốn bệ hạ tin rằng trong chuyện này Huệ phi có tham dự thì cần phải có chứng cứ.

Mà chứng cứ tốt nhất là nơi lấy được loại thuốc kia.

Từ lâu nàng đã biết Mai tần không phải là một kẻ dễ chơi, cũng đã sớm đề phòng nàng ta chó cùng rứt giậu quay qua muốn cắn cả mình, nhưng nàng không ngờ tâm tư Mai tần thâm hậu như vậy, quả nhiên đã chuẩn bị cả chiêu tiếp theo.

Chỉ là thế lực bây giờ của Mai tần không lớn mạnh như lúc trước, nước cờ này đi chậm một bước rồi, vẫn là bị nàng chặn được.

Lang trung đã chết, một manh mối đã đứt, hiện nay uy hiếp duy nhất, chỉ còn lại một mình Mai tần...

Huệ phi nhìn ra ngoài cửa sổ trời sáng chói chang, ánh mắt nàng lạnh dần.

...

Điện Ngân Sương đã từng náo nhiệt giờ lại vắng tanh lạnh lẽo.

Mới vào đầu hè, ánh nắng rất gắt, Mai tần cảm thấy mặt của mình ngày càng khó chịu hơn.

Những vết sẹo thâm tím kia không hết thì cũng thôi đi, nhưng nàng ở trong phòng quá lâu muốn đi ra ngoài phơi nắng hấp thụ ánh sáng, không khí mới mẻ, làn da vừa tiếp xúc với ánh sáng mắt trời lập tức đau đến không chịu nổi.

Triệu thái y đến xem, thái y nói là làn da này nhạy cảm với ánh nắng, không thể ra ngoài nắng được.

Nói cách khách, cả đời này nàng chỉ có thể sống trong bóng tối âm u.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, nàng đều hận không thể chém hết toàn bộ người lớn nhỏ trong cung Minh Nguyệt kia.

Nàng đã làm hai con búp bê vu thuật, mỗi ngày đều trốn trong phòng dùng kim ghim lên người con búp bê, đâm một nhát, đâm hàng chục hàng trăm hàng nghìn nhát, cũng không đủ để tiết mối hận trong lòng nàng.

Đặc biệt là khi bệ hạ bắt đầu tra chuyện năm đó Tiêu Lam sinh non, toàn bộ oán hận trong lòng nàng đều biến thành sợ hãi.

Một khi tra là được thủ phạm đứng sau là nàng, với thái độ hiện tại của bệ hạ đối với mình, ngay cả cơ hội kêu oan cũng không có.

Mai tần đi theo bên cạnh Lâm Đế nhiều năm như vậy, nàng hiểu quá rõ ông vô tình đến mức nào.

Nhưng trước mắt phụ thân vẫn còn ở Giang Nam, trong nhà cũng vì chuyện nàng bị thất sủng mà thế lực không còn như trước kia, động tác của nàng tất nhiên sẽ chậm hơn Huệ phi, rất lâu rồi mà chưa thấy hồi âm gì.

Bây giờ cả điện Ngân Sương chỉ còn lại hai cung nữ và một thái giám, đều là người của Lưu gia, nếu không với hoàn cảnh này bọn họ cũng sẽ không trung thành tuyệt đối với nàng như vậy.

Mai tần là người thông minh, nàng bắt đầu cảm nhận được nguy cơ.

Lúc ám sát Lâm Phi Lộc ở trạm dừng chân là thái giám bên người nàng phái đi, tên là Lưu Tam, trên người có chút công phu, những năm này đã giúp nàng rất nhiều chuyện không thể đưa ra ánh sáng.

Mai tần liền phân phó Tích Hương: “Gọi Lưu Tam đến canh giữ phòng của bổn cung.”

Tích Hương nhận lệnh đi tìm người, ra ngoài tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng của Lưu Tam đâu, nàng nhớ buổi sáng hắn đến phủ nội vụ nhận đồ, nên cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng đến tận khi chạng vạng tối vẫn không thấy bóng dáng Lưu Tam trở về, Tích Hương có hơi hoảng hốt.

Vội vàng bẩm báo Mai tần, sau khi Mai tần nghe xong sắc mặt trắng bệch, nhìn ra bên ngoài cửa sổ sắc trời đã dần tối, trong lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ bất an.

“Bổn cung không thể đợi ở chỗ này!” Đột nhiên nàng đứng dậy, sắc mặt có hơi điên loạn, “Nhất định Lưu Tam đã xảy ra chuyện! Huệ phi muốn giết người diệt khẩu, bổn cung phải đi cầu bệ hạ cứu mạng!”

Nàng nói xong liền chạy ra ngoài, nhưng Lâm Đế phạt nàng cấm túc, cách điện Ngân Sương không xa có thị vệ trông coi, không cho phép nàng ra ngoài.

Nàng hét lớn, thị vệ thấy nhiều vị nương nương trong lãnh cung phát điên rồi, nên đối với những tiếng hét của nàng bọn họ ngó lơ không quan tâm.

Tích Hương và một cung nữ khác nói hết lời mới có thể kéo Mai tần vào trong phòng được.

Tích Hương an ủi nàng: “Nương nương, không có chuyện gì đâu! Đây là hoàng cung, bên ngoài có thị vệ canh giữ, Huệ phi có gan lớn thế nào cũng không thể động thủ ở ngay đây được.

Đồ ăn của nương nương đều được bọn nô tỳ kiểm tra cẩn thận, nương nương không cần phải lo lắng đâu.

Sáng sớm ngày mai nô tỳ sẽ đi tìm Lưu Tam!”

Mai tần bất an, bảo bọn họ lấy một cái kéo để ngay dưới gối của mình.

Nàng núp ở trong chăn trợn tròn mắt, đêm dài tĩnh mịch cuối cùng nàng mới ngủ thiếp đi.

Mai tần huyên náo một trận như vậy Tích Hương và cung nữ kia cũng không dám ngủ, vẫn luôn dựa vào giường trông coi cho nàng.

Chỉ là đến nửa đêm, bóng đêm dần dần bao phủ lấy bọn họ, hai người bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Ánh nến trong phòng không biết đột nhiên tắt từ lúc nào, một mùi thơm kỳ quái bay vào trong phòng, thân thể hai tỳ nữ ngủ gà ngủ gật dần dần mềm oặt ngũ xuống đất.

Thần kinh của Mai tần đang trong tình trạng khẩn trương cao độ, gần như điên cuồng cảnh giác động tĩnh trong đêm tối, nàng rất mẫn cảm với hương thơm, vừa mới ngủ đã thấy không thích hợp, bỗng dưng dùng chăn bịt miệng với mũi lại, hoảng sợ hét ầm lên.

Người áo đen bên ngoài đang chần chờ thì bị tiếng hét này làm cho giật mình.

Hắn còn chưa đi vào, sao người bên trong đã hét lên rồi?

Lỡ như thị vệ đang tuần tra đi tới, vậy chẳng khác gì đêm nay hắn không xuống tay được? Nương nương đã dặn, đêm nay nhất định phải kết liễu Mai tần.

Người áo đen không chần chờ nữa, dùng lưỡi dao cạy cửa đi vào, trực tiếp đi về phía giường của Mai tần.

Hắn có vỗ động tác cực kỳ nhanh, đến khi Mai tần kịp phản ứng đã bị một bàn tay che miệng mũi nàng lại, cùng lúc đó hắn lấy ra một dải lụa trắng, rõ ràng là muốn thắt cổ gϊếŧ chết nàng.

Mai tần hoảng sợ hai mắt trừng lớn, toàn thân cũng bắt đầu ra sức giằng co.

Nhưng sức lực nàng không bằng người áo đen, mắt thấy dải lụa trắng kia chuẩn bị quấn lên cổ nàng, Mai tần đột nhiên thò tay xuống dưới gối lấy con dao đâm vào cánh tay hắn.

Người áo đen không ngờ nàng còn có thể làm như vậy, cánh tay bị đau hơi buông lỏng một chút, Mai tần dùng cả tay lẫn chân đẩy hắn ra bò xuống giường, lúc chạy qua thấy Tích Hương tựa vào giường, nàng dùng kéo đâm mạnh vào vai Tích Hương.

Tích Hương bị mê hương làm cho choáng váng, lúc này bị đâm một cái lập tức tỉnh lại.

Nàng còn đang mơ màng đã nghe thấy tiếng hô cứu mạng thảm thiết của Mai tần, nàng hơi ngẩng đầu lên, không để ý đau đớn trên vai, nhìn thấy người áo đen còn muốn đuổi ra ngoài cổng.

Nàng là trung bộc bên cạnh Mai tần đã đi theo Mai tần từ nhỏ, nên không hề nghĩ ngợi liền nhào tới, ôm lấy chân người áo đen.

Tích Hương hô lớn: “Nương nương chạy mau!”

Mai phi nhân cơ hội xông ra cổng.

Suy nghĩ của nàng chưa từng rõ ràng như vậy.

Người áo đen là người của Huệ phi phái đến, muốn giết nàng diệt khẩu.

Đây là hoàng cung, Huệ phi có to gan nhưng cũng phải làm việc cẩn thận, cho nên mới phái người áo đen dùng mê hương gây choáng bọn họ, rồi mới lẩn vào trong phòng gϊếŧ nàng, sau đó dựng hiện trường như nàng thắt cổ tự vẫn.

Nàng không thể biết được trong đám thị vệ tuần tra này có người của Huệ phi hay không, nên không dám tùy tiện cầu cứu.

Bây giờ trong cả cái hoàng cung này, chỗ duy nhất nàng có thể nhờ vả bảo vệ tính mạng của mình, chỉ có cung Minh Nguyệt.

Chỉ có bọn họ là để ý chân tướng năm đó.

Mai tần không hề nghĩ ngợi sau khi chạy ra khỏi điện Ngân Sương lập tức chạy thẳng đến cung Minh Nguyệt.

Hoàng cung trong bóng đêm như có mãnh thú đang ẩn nấp, giống như khắp nơi đều là cạm bẫy.

Mà người có thể cứu nàng trong lúc này, người suy nhất nguyện ý cứu nàng, lại là kẻ địch của nàng.

Mai tần chỉ cảm thấy bản thân thật buồn cường lại cũng rất đáng buồn, nhưng bước chân nàng chưa từng ngừng lại, cả đời này nàng chưa từng chạy nhanh như vậy.

Cũng không biết là ông trời đã định sẵn hay là cuối cùng người thương hại nàng, đoạn đường này nàng chạy không gặp thị vệ tuần tra, đến khi chạy đến được cung Minh Nguyệt, dùng sức đập lên cánh cổng điện cũ nát.

Rầm rầm rầm, tiếng đập cửa kinh thiên động địa giữa đêm khuya kinh động đến người canh cửa và tiểu thái giám.

Bọn họ nhanh như chớp chạy đến mở cửa, đến khi thấy Mai tần đầu tóc rối bời quần áo xộc xệch ngay cả giày cũng không xỏ đứng ngoài cửa, bọn họ suýt chút bị dọa ngất.

Lời còn chưa nói ra miệng, Mai tần đã đẩy cửa chạy vào trong điện, vừa chạy vừa khóc thét: “Ngũ công chúa cứu mạng! Huệ phi muốn giết ta! Cầu ngũ công chúa cứu mạng!”

Lâm Phi Lộc đang trong giấc mộng bị đánh thức.

Ngoài cửa nhốn nháo ồn ào, tất cả cung nhân gác đêm đều đứng thẳng dậy, mọi người đều khinh hoàng không tin được nhìn Mai tần đang như điên như dại khóc lóc om sòm.

Tiêu Lam phản ứng nhanh hơn Lâm Phi Lộc, rất nhanh đã gọi Thanh Yên hầu hạ nàng đứng dậy, đi ra cửa thấy Mai tần đầu bù tóc rối đứng trong sân, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, một lúc sau mới kinh ngạc nói: “Mai tần tỷ tỷ, tỷ đang làm gì ở đây thế?”

Mai tần trông thấy nàng, giống như nhìn thấy hi vọng sống sót của bản thân, nhào tới nắm lấy tay Tiêu Lam: “Muội muội mau cứu ta! Huệ phi muốn giết ta, nàng ta phái người đến giết ta! Là ta có lỗi với muội, nhưng mà ta không muốn chết, ta không muốn chết...”

Trong lòng Tiêu Lam nghi ngờ không thôi, vừa kéo nàng vào phòng, Lâm Phi Lộc đang ngáp ngắn ngáp dài đi tới.

Cô nhìn thấy Mai tần như thế này, liền biết là chuyện gì xảy ra.

Chó cắn chó, chơi thật vui.

Cô quay đầu ung dung phân phó Thanh Yên: “Đi mời phụ hoàng đến đi.“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.