Mân Côi

Chương 18: Chương 18




Lâm Thanh Thiển vừa mới cùng Phương Tử Quân làm xong, mệt như con chó chết. Có trời mới biết mấy ngày nay Phương Tử Quân ăn phải thứ gì, giày vò đến mức cô ta vừa mệt vừa sảng khoái.

Quả nhiên cô ta phải chết dưới quần tây của hắn.

Lúc này, cô ta đang chuẩn bị nghỉ ngơi tý, trời sáng lại đốt pháo lần nữa, kết quả mới chợp mắt đã bị Phương Tử Quân kêu gào đánh thức.

Lâm Thanh Thiển khó chịu, ôm gối, giọng nói mơ hồ: “Làm gì ầm ĩ vậy? Ngoại trừ hỏa hoạn ra, những cái khác đối với em đều không phải chuyện lớn.”

“Có lẽ Lâm Mân Côi đã biết chuyện của chúng ta.” Phương Tử Quân gấp đến mức như kiến bò trên chảo, tính sao đây?

Lâm Thanh Thiển đang mơ mơ màng màng nghe thế quả nhiên tỉnh táo, ôm gối ngồi dậy.

“Anh nói cô ta biết rồi?” Khác với Phương Tử Quân đang sợ hãi, Lâm Thanh Thiển lại hơi hưng phấn.

Từ nhỏ, cô ta đã bị lấy ra so sánh với Lâm Mân Côi, Lâm Mân Côi không đẹp bằng cô ta, miệng cũng không ngọt bằng. Nhưng tất cả mọi người luôn vây quanh Lâm Mân Côi, ngay cả mẹ ruột cô ta- Lâm Xảo cũng thế.

Lâm Thanh Thiển cực kì không phục. Lâm Mân Côi tốt à, được, vậy cô ta nhất định phải tốt hơn. Từ nhỏ đến lớn, Lâm Thanh Thiển cứ âm thầm phân cao thấp với Lâm Mân Côi. Cô ta vất vả sống, chỉ mong sự vất vả của cô ta chắc chắn sẽ có thành quả.

Nhưng đây là một thế giới hiện thực, Lâm Mân Côi có không tốt chăng nữa, bất quá nhà cô có tiền, còn cô ta xinh đẹp thì thế nào, không có tiền, chẳng có thứ gì hết.

Phương Tử Quân ở một bên sốt ruột lẩm bẩm tính sao bây giờ. Lâm Thanh Thiển nhìn một hồi tức giận, đá một cước: “Đồ hèn nhát! Sợ thành cái dạng này... anh còn làm được gì.”

Từ lâu đã biết Phương Tử Quân là loại đàn ông nhìn được mà không dung được, cô ta không hao tốn bao nhiêu tâm tư đã đoạt tới tay. Phương Tử Quân chẳng có bản lĩnh gì, trái lại là kiểu khẩu phật tâm xà. Trước kia, khi lui tới với Lâm Mân Côi, hắn đã để mắt tới cô ta từ lâu, ngoài tối trong sáng liếc mắt đưa tình với cô ta. Chỉ có con ngốc Lâm Mân Côi kia mới cảm thấy hắn thật lòng thật dạ coi trọng mình.

Đúng là ngốc, đàn ông chỉ yêu tiền và sắc đẹp thôi.

Nói thật, Phương Tử Quân không phải gu của Lâm Thanh Thiển. Cô ta luôn thích kiểu đàn ông mạnh mẽ, mà rõ ràng gã Phương Tử Quân hèn nhát này không phải.

Huống hồ, gã hèn nhát này còn không có tiền.

Chẳng qua, về sau hắn ở bên Lâm Mân Côi, lại khiến cô ta có chút hứng thú.

Không phải Lâm Mân Côi luôn nói người ngốc có phúc của ngốc sao? Cô ta thật muốn nhìn xem, cô mất hết tất cả sẽ có cảm giác gì? Đến lúc đó, cô ta không tin mình vẫn không bằng Lâm Mân Côi.

Trong lòng có tâm tư này, nên Lâm Thanh Thiển nhanh chóng câu được Phương Tử Quân. Biết hắn là kiểu đàn ông truyền thống, cô ta còn đặc biệt đi phục hồi màng trinh. Gã ngốc này đúng là một đôi trời sinh với Lâm Mân Côi. Lần đầu tiên của bọn họ, Lâm Thanh Thiển giả vờ đau đớn để hắn cho rằng đây là lần đầu tiên của cô ta, hắn nhìn chỗ lạc hồng kia cười ngây ngô rất lâu.

Ngốc thật, vả lại Lâm Thanh Thiển rất xem thường đồ ngốc.

“Sao anh sợ Lâm Mân Côi thế?”

Phương Tử Quân nhìn thấy sự khinh bỉ không chút khách sáo trên mặt Lâm Thanh Thiển, trong lòng cũng chậm rãi tỉnh táo.

Hắn là kiểu đàn ông thích sĩ diện. Lúc ấy, Lâm Thanh Thiển yêu hắn cũng là vì hắn mạnh mẽ, bình tĩnh. Giờ sao hắn có thể tự loạn trận cước ở trước mặt người sùng bái hắn chứ.

Ôm chầm bờ vai đẹp đẽ của Lâm Thanh Thiển, Phương Tử Quân cười cười: “Sao anh có thể sợ đống thịt béo ấy... Chẳng qua cô ta biết rồi sẽ rất phiền toái, anh thấy Lâm Kiến Quốc không phải kẻ dễ đối phó, anh mới chính thức lên làm chủ nhiệm thôi, mà người trong đơn vị đều đang nhìn chằm chằm anh. Nếu không có Lâm Kiến Quốc làm chỗ dựa vững chắc, thì toàn bộ tương lai của anh sẽ bị hủy mất...”

Lâm Thanh Thiển đâu quan tâm con đường làm quan của Phương Tử Quân. Có điều hiện giờ nếu Phương Tử Quân nghèo túng, thì cô cũng cảm thấy không còn ý nghĩa.

Chớp mắt một cái, Lâm Thanh Thiển dịu dàng tựa vào lòng Phương Tử Quân, vuốt ve ngực hắn, bày mưu tính kế.

“Vậy... anh không biết nghĩ cách để Lâm Mân Côi không dám ly hôn với anh à...”

“Không dám...”

Ánh mắt Phương Tử Quân đảo qua một vòng, trong nháy mắt sáng lên. Hắn ôm chầm Lâm Thanh Thiển, đặt dưới thân hôn mấy cái, vừa hôn vừa cười lớn: “Bảo bối yêu dấu của anh, em đúng là phúc tinh của anh...”

Lâm Thanh Thiển bị hôn có chút khoan khoái, tay cũng chậm rãi leo lên vao Phương Tử Quân. Nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là đã nghĩ ra cách rồi.

Tuy rằng, thủ đoạn âm hiểm gì đó cô ta không có chút hứng thú, nhưng nghĩ đến sau này Lâm Mân Côi không dễ sống, trong lòng cô ta liền cực kì vui vẻ.

Đôi cẩu nam nữ dường như đã tìm được cách đối phó Lâm Mân Côi, lại ôm đối phương mây mưa một phen.

Lâm Mân Côi đáng thương ngốc nghếch nghĩ rằng chỉ cần cô ly hôn, cuộc sống tốt đẹp sẽ quay trở lại với cô.

Phương Tử Quân còn một tuần huấn luyện nữa về, Lâm Mân Côi bèn âm thầm tra cứu luật hôn nhân, thậm chí phác thảo thỏa thuận ly hôn. Chỉ đợi hắn về, cô sẽ lấy chứng cứ ra đòi ly hôn.

Trương Ngọc vẫn không ưa cô. Bất quá, không biết có phải do lần trước bị chỉnh đốn hay không mà giờ không còn châm chọc trước mặt cô nữa.

Tuy nghiên, Lâm Mân Côi nghĩ, có lẽ bà ta chờ Phương Tử Quân về, để cùng nhau trừng trị đứa đê tiện như cô đây.

Lại là một ngày đi làm nhàm chán, thứ hai luôn là thời điểm văn phòng bận rộn nhất, đủ loại công văn, báo cáo tuần với lãnh đạo khiến Lâm Mân Côi nhanh chóng ném Phương Tử Quân ra sau đầu. Buổi chiều, vất vả lắm mới có chút thời gian rảnh, lại nhận được tin tức của Thẩm Tường.

Hình như Lâm Thanh Thiển đã trở lại.

Lâm Mân Côi biết Phương Tử Quân vì tránh hiềm nghi, huấn luyện cũng sắp kết thúc, nếu bọn họ như hình với bóng cùng nhau trở về, chỉ sợ lá gan quá to rồi.

Có điều, mặc kệ thế nào, những việc này cũng không phải nỗi bận tâm của cô.

Cô đã quyết tâm ly hôn, nên thừa dịp bọn họ còn chưa phát sinh quan hệ vợ chồng, cuộc hôn nhân cũng ngắn, mà sớm ly hôn một chút.

Chiều thứ hai, cuối cùng Lâm Mân Côi cũng làm xong công việc, đang thở dài nhẹ nhõm tựa vào ghế uống trà, cửa truyền đến giọng nói của chuyển phát nhanh.

“Người nào là Lâm Mân Côi? Chuyển phát nhanh của cô...”

Lâm Mân Côi không hiểu chuyện gì ló đầu ra, gần đây cô có mua quần áo đâu, tại sao lại chuyển phát nhanh chứ.

Nhưng khi chàng trai chuyển phát nhanh ôm một bó hoa hồng to từ lầu 1 leo lên lầu 3 đưa đến trước mặt Lâm Mân Côi, mắt chó của cô bị chọc mù.

Mẹ nó, từ sau khi ở bên Phương Tử Quân, thỉnh thoảng Phương Tử Quân cũng mua hoa hồng cho cô, bằng không sao cô dễ bị dụ vậy. Đương nhiên, cô cũng tặng lại áo sơ mi cao cấp, đồng hồ đeo tay cho hắn. Giờ nghĩ lại, bản thân thực sự quá ngốc.

Bất quá, bó hoa lớn thế.

Lâm Mân Côi hơi bỡ ngỡ, run run nói: “Cái này... cái này là của tôi ư?”

“Cô là Lâm Mân Côi hả?”

Chàng trai con lộ ra khuôn mặt bị bó hoa che mất, nhìn cô: “Nếu cô là Lâm Mân Côi thì đây là hoa của cô.”

Lâm Mân Côi hết hồn.

Có điều cảm giác này cũng không tệ, cô tưởng Phương Nhược Cuồng tặng bèn mừng rỡ mở tấm thiệp ra, kết quả một sự việc khác phát sinh khiến mắt chó cô bị chọc mù.

Người tặng hoa trong tấm thiệp lại là Phương Tử Quân.

Nhất thời tâm tình vui vẻ sôi trào của Lâm Mân Côi như bị hắt một chậu nước lạnh. Đồng thời, chậu nước lạnh này còn nhanh chóng đóng băng, lòng Lâm Mân Côi vô cùng lạnh lẽo.

Mà quần chúng ở phòng làm việc bên cạnh còn chen chúc nhau vây xem. Thấy Lâm Mân Côi nhận được bó hoa tươi to đùng, vừa ghen tị vừa hâm mộ nói: “Ôi chao... Mân Côi ơi, chồng cô lãng mạn quá... Sau khi kết hôn, tế bào lãng mãn của chồng tôi giống như tinh trùng của hắn... ngỏm củ tỏi rồi...”

“...”

Lâm Mân Côi nở nụ cười khó coi hơn khóc.

Cô biết văn phòng là nơi thị phi. Nếu cô kết hôn chưa tới một tháng đã cấp tốc ly hôn, thì những người này chẳng biết sẽ nói thành dạng gì.

Lâm Mân Côi vốn muốn giải quyết chuyện cô và Phương Tử Quân trong âm thầm, không ngờ gã Phương Tử Quân này lại ném một quả bom hẹn giờ cho cô.

Đến đơn vị của cô diễn trò ân ái.

Lâm Mân Côi như ăn phải một đống phân chó, rõ ràng đang rất khó chịu, nhưng phải gắng gượng tươi cười với quần chúng xung quanh. Hơn nữa, hình như bó hoa này khiến đám phụ nữ bất mãn với chồng kia kết bè kết đãng, tám cả một buổi chiều trong phòng làm việc của Lâm Mân Côi.

Phụ nữ trong đơn vị của Lâm Mân Côi, già có thể đáng tuổi mẹ cô, trẻ thì cũng chênh lệch không bao nhiêu với cô, đều kết hôn rồi. Phụ nữ đã kết hôn hình như lá gan cũng to hơn, tụ tập lại đều khoe chồng tốt với mình thế nào.

Nhưng hôm nay, nhìn bó hoa to trước mặt Lâm Mân Côi, ai cũng không dám đứng ra nói chồng tốt với mình thế này thế nọ nữa, sau đó chuyển qua đề tài khả năng của chồng.

Một người nói: “Chồng tôi tan làm liền về nhà, ăn cơm xong đi ra ngoài chơi mạt chược ngay, đánh đến nửa đêm mới về... Mệt như con chó, còn chưa tiến vào đã mềm nhũn, uổng công đốt tôi một bụng lửa...”

Người khác thì nói: “Cái gã nhà tôi à... không thích đánh mạt chược, nhưng thích uống rượu. Uống xong nôn đầy nhà, cô không biết khủng khiếp cỡ nào đâu... Lúc đó cô còn muốn làm, cô đúng là đói bụng ăn quàng...”

Một người cười: “Cô mới đói bụng ăn quàng đó...”

Một người khác vừa nói vừa cười: “Lũ đàn ông chết tiệt này, chỉ thích gái trẻ. Trước kia, chồng tôi tìm được một đứa trẻ tuổi, mọi người biết tôi giày vò hắn ra sao không...”

“Giày vò ra sao...”

“Ngày đó hắn về liền ngủ mấy, vừa nhìn đã biết ở chỗ con hồ ly tinh kia ăn no rồi... Tôi thấy hắn ngủ, cũng không có chút áy náy... bèn liếm của hắn... đợi hắn cứng rồi thì mình tới... Chờ hắn làm xong, tôi tiếp tục liếm... Cứ thế sau ba lần, hắn quỳ trên mặt đất cầu xin tôi... nói về sau không dám nữa...”

“Ha ha ha... Cô đúng là...”

“...”

Bình thường Lâm Mân Côi gặp đề tài khẩu vị nặng kiểu này đều giả câm, nhưng hôm nay rõ ràng không thể.

Một người trong số đó thấy Lâm Mân Côi im lặng mãi, bỗng nhiên mở miệng: “Mân Côi, mặt kia chồng cô thế nào?”

Thế nào hả? Căn bản thấy cô liền mềm nhũn, tin chắc có liếm cho hắn cũng không cứng nổi... có thể thế nào?

Trong lòng Lâm Mân Côi tức giận mắng một tiếng ẻo lả, biết rõ đề tài này không thể nói nhiều, bèn ngoan ngoãn nhìn về phía đồng nghiệp mới kể chuyện chồng mình ngoại tình, mang theo sự sùng bái và mê mẩn.

“Chị Đàm, chồng chị ở bên ngoài có phụ nữ, sao chị không ly hôn với hắn.”

“Ly hôn?”

Chị Đàm cười cười, “Mân Côi, em còn trẻ chưa hiểu đám đàn ông này, có chút mùi cá liền nhào tới, bọn họ là một đám đê tiện. Em quản được người hắn cũng không quản được lòng hắn... Chị sống mấy năm qua, truyền cho em một kinh nghiệm, đàn ông à, toàn không có đầu óc, hoặc là nói đầu óc chỉ phát triển cỡ cái quy đầu. Em đó, đứng so đo với bọn họ làm chi, chỉ cần hắn mệt rồi, chán sẽ quay về, em cứ coi như chưa có chuyện gì đi...”

“Nhưng...”

Trong lòng Lâm Mân Côi hơi hoảng hốt, cuộc hôn nhân như vậy còn ý nghĩa gì?

Quan trọng hơn là, chỗ đó của Phương Tử Quân căn bản không cứng nổi, một người đàn ông thế này, sao cô có thể mắt nhắm mắt mở được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.