Tất nhiên Lâm Mân Côi không phải là bạch phú mỹ ( người đẹp, da trắng, giàu có), cô vai to, eo thô, giống như một thổ phì viên [1] vậy.
[1] Ám chỉ người vừa mập vừa xấu, lại quê mùa.
Có điều, phò mã Sweet cat quả nhiên rất chuyên nghiệp. Cho dù loại thổ phì viên như cô vẫn hạ mồm được, người ta còn mút bắp chân cô vô cùng tập trung, thậm chí còn xuy xuy vang dội.
Âm thanh sắc tình kia làm toàn thân Lâm Mân Côi run rẩy, từng luồng suối nóng trong cơ thể trào ra. Cô cảm thấy rất may mắn vì lúc này căn phòng tối om, nên phò mã không trông thấy nét mặt cô đã xấu hổ đến đỏ bừng.
Bất quá, kỹ xảo của phò mã đúng là rất tốt. Đối với đôi chân thô to vòng kiềng của cô, hắn lại hưng phấn tới nỗi thở dốc liên tục.
Tiếng thở hổn hển ồ ồ chỉ thuộc về đàn ông vang bên tai Lâm Mân Côi, quả thực như liều thuốc kích dục mạnh nhất. Ai nói trên thế giới này, chỉ có đàn ông háo sắc chứ.
Thể xác và tinh thần của Lâm Mân Côi đã trổ mã hoàn thiện, bị một người đàn ông cường tráng thế này hết sờ lại liếm, kèm theo mùi hương xa lạ trong phòng từ từ xâm nhập vào nội tâm, cả người cô nóng lên. Rõ ràng đó là một thân thể xa lạ, nhưng cô kiềm lòng không đậu ôm lấy hắn.
Hình như, phò mã càng kích động cô hơn, hắn xé rách váy cô, xoa nắn bộ ngực đầy đặn của cô, nắn thành mọi hình dạng mà hắn muốn. Đồng thời, khi môi Lâm Mân Côi nóng lên, cô chưa kịp phản ứng đã có một đầu lưỡi vừa mền vừa trơn chui vào.
Lâm Mân Côi muốn phun thứ xa lạ này ra, nhưng đối phương nắm lấy cằm cô, rất lâu không thể nhúc nhích, hơn nữa còn liều lĩnh chui sâu vào cổ họng cô, làm động tác thăm dò mà xâm nhập, mút lấy và chiếm giữ.
Cô và Phương Tử Quân ở bên nhau cũng từng hôn qua, nhưng mỗi lần đều là chuồn chuồn lướt nước.
Hóa ra, đây là nụ hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn trong truyền thuyết.
Cảm giác cũng không tệ.
Lâm Mân Côi nghĩ, dù sao cũng đã làm đến mức này, kiểu cách nữa cũng có vẻ làm kiêu, may mà an tĩnh lại, vòng tay qua cổ gã phò mã như cổ vũ.
Trong bóng tối, cô không thấy rõ bộ dáng hắn, chỉ có thể thấy một đôi mắt sáng như ngọc, rạng ngời lấp lánh.
Lòng Lâm Mân Côi co rụt lại, không biết vì sao có chút sợ hãi. Cô cố gắng thả hai tay xuống, nhưng nhanh chóng bị đối phương nắm lấy, khẽ in một nụ hôn lên mu bàn tay mũm mĩm của cô.
Cũng do động tác này dịu dàng này, khiến trong lòng Lâm Mân Côi bỗng dưng đau xót, thiếu chút nữa trào nước mắt.
“Anh... anh không cần phải...”
Phò mã không trả lời, chỉ hôn từ mu bàn tay đến cánh tay, cuối cùng một mạch di chuyển đến cái cổ mẫn cảm của cô.
Thân thể Lâm Mân Côi run run. Phò mã giữ eo ếch cua cô, ngậm quả mâm xôi đỏ sừng sững kia, Lâm Mân Côi giật mình một cái, hai chân mẫn cảm co rụt lại.
Mà giờ phút này phò mã đặt mình vào giữa hai chân cô, bỗng nhiên hành động, kìm hai chân giãy nảy của cô nhưng vẫn không tiến vào, chỉ hung hăng vuốt ve vài cái, một luồng nhiệt liền phụt ra
Lâm Mân Côi giống như bị viên đạn bắn trúng, sửng sốt tại chỗ.
Cho dù chưa ăn qua thịt heo, song cũng từng thấy heo chạy.
Lâm Mân Côi không dám tin nổi, cứ như vậy kết thúc rồi? Nếu cô nghĩ không sai, thì việc này.
Cô thoáng không biết làm sao. Chẳng lẽ cô gặp phải một phò mã mà chưa có kinh nghiệm.
Lâm Mân Côi cắn môi, cảm thấy nói thế hình như tổn thương lòng tự tôn lắm.
Phò mã kia tựa hồ cũng nhận ra. Hắn rút khỏi người cô, nhưng không bỏ đi chỉ khẽ in một nụ hôn lên cái trán ẩm ướt của cô.
“Xin lỗi.” Giọng người đàn ông nhỏ vụn mang theo hơi thở hổn hển thỏa mãn.
“Không...” Lâm Mân Côi ngập ngừng. “Cũng không tệ lắm...Ý tôi là trước đó vẫn tốt...”
“Lần sau sẽ không vậy nữa.” Phò mã thật lòng xin lỗi. Một đôi tay giống như mê muội chạm vào ngực cô.
Lâm Mân Côi chợt tỉnh táo, đẩy phò mã ra, kéo váy của mình lên, “Tôi...phải đi rồi.”
“Phu nhân...” Phò mã ở phía sau lưu luyến đuổi theo, lại bị cô đẩy ra: “Anh đừng đi theo tôi.”
Gã phò mã kia hình như bị cô làm cho kinh sợ bèn dừng bước để Lâm Mân Côi một mạch lảo đảo chạy tới cửa.
Cuối cùng hắn nhìn bóng người biến mất trước mặt, nhếch môi khẽ bật cười.
“Lần sau...lần sau thật sự sẽ không vậy nữa... Tin tôi đi.”
Lúc Lâm Mân Côi về nhà thì đã là 11 giờ đêm.
Mẹ chồng Trương Ngọc hiếm khi vẫn chưa ngủ để tiết kiệm điện bà ta chỉ mở ti vi trong phòng khách. Ánh đèn lam tối tăm chiếu sáng phòng khách rộng rãi, tạo cảm giác có chút âm trầm, quỷ dị.
Thấy Lâm Mân Côi trở về, Trương Ngọc lãnh đạm liếc cô một cái: “Sao giờ cô mới về? 1 giờ rồi, một người phụ nữ đã có gia đình thì phải chú ý chút chứ. Chỉ có những đứa không đứng đắn mới nửa đêm nửa hôm về thôi.”
Lâm Mân Côi hơi khó chịu, từ sau khi biết Phương Tử Quân và Lâm Thanh Thiển vụng trộm với nhau, giờ cô cảm thấy Trương Ngọc cũng không phải dạng tốt đẹp gì.
Bất quá, xác thật là Trương Ngọc cũng không phải dạng tốt đẹp gì.
Ngôi nhà hiện tại bọn họ đang ở nằm ngay khu vực tốt nhất thành phố Nghi Châu, với diện tích 150m2. Lúc ấy, do Kim Phân Phương- mẹ Lâm Mân Côi tặng, còn Phương Tử Quân vói tư cách nhà chú rể chỉ đưa hai vạn tiền lắp đặt thiết bị.
Hai vạn có thể làm gì? Chắc chỉ có thể trang trí nhà vệ sinh trong nhà Lâm Mân Côi thôi. Song, Kim Phân Phương lăn lộn ở công trường lâu rồi, đã nhiễm hào khí đàn ông, hơn nữa bà chỉ cõ mỗi một cô con gái cưng Lâm Mân Côi, nen chỉ cần con rể tốt với con gái, thì có tiền hay không không quan trọng.
Do đó, cuối cùng, khi hai người kết hôn, Kim Phân Phương còn cho Lâm Mân Côi thêm tên Phương Tử Quân vào giáy tờ nhà.
Không chỉ thế, chiếc xe hiện tại Phương Tử Quân chạy vù vù cũng do Kim Phân Phương mua.
Lâm Mân Côi càng nghĩ càng tức giận. Vốn dĩ vừa mới kết hôn kì thực cũng không có gì, cô cho rằng Phương Tử Quân thật lòng với mình, vì vậy mọi chuyện cô đều vì hắn mà suy nghĩ. Hắn nói hắn không xứng với cô,cô bảo không sao, cô có tiền có thể mua nhà, hắn nói hắn không có xe, bất tiện, cô liền mua xe cho hắn.
Kết quả giờ ngẫm lại, mình đúng là con khờ.
Nghĩ đến Phương Tử Quân, sự áy náy và bất an trong lòng Lâm Mân Côi chỉ chốc lát đã tan thành mây khói.
Trước kia, vì yêu Phương Tử Quân nên cô còn lễ phép với Trương Ngọc, biết Trương Ngọc ở nông hôn sức khở lại không tốt, cô chủ động đón bà ta lên thành phố ở cùng, còn thường xuyên mua quần áo, đồ ăn cho bà ta. Chỉ không ngờ, Trương Ngọc không thích cô con dâu béo người thành phố này, không ít lần đâm thọc ở trước mặt Phương Tử Quân.
Nghĩ đến đây, Lâm Mân Côi thay giày xong, chuẩn bị vào phòng ngủ của mình. Trương Ngọc không buông tha đưởi theo.
“Hôm nay cô đã đi đâu? Sao không về nấu cơm! Cô muốn tôi chết đói à?”
Khóe mắt nhìn ti vi trong phòng khách, Lâm Mân Côi thấy cải kho và móng heo còn chưa kịp xử lí hết trên bàn đá cẩm thạch, trong lòng chợt lạnh lẽo, lời nói cũng lạnh theo
“Mẹ à, chẳng phải mẹ hầm móng giò ăn rồi sao? Còn nói những thứ này làm gì!”
Hình như Trương Ngọc không ngờ Lâm Mân Côi sẽ cãi lại. Trong mắt bà ta, Lâm Mân Côi có bộ dáng khó coi, ngoại trừ trong nhà có tiền, công việc ổn định thì chả có gì khác.
Ngược lại Phương Tử Quân nhà bà ta là chàng trai tài năng xuất chúng nhất, phải sánh đôi với một kẻ xấu xí như cô cũng thật đáng tiếc.
Theo bà ta, cô gái Lâm Thanh Thiển thường xuyên đến nhà bà kia mới tốt: dung mạo xinh đẹp, miệng lại ngọt; cùng Tử Quân nhà bà ta đúng là trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa.
Trong lòng Trương Ngọc hết sức không vui, lại nhìn Lâm Mân Côi không đếm xỉa tới bà ta mà trực tiếp về phòng ngủ. Bà ta nhịn không được hùng hổ nói: “Phi, đắc ý cái gì! Chẳng qua trong nhà có mấy dồng tiền dơ bẩn thôi! Có gì đặc biệt hơn người đâu.”
Giờ phút này, Trương Ngọc không nghĩ tới mình đang ở căn phòng được mua bằng đồng tiền dơ bẩn của gia đình Lâm Mân Côi.
Đêm nay, quả nhiên Phương Tử Quân không trở về.
Nếu là ngày trước, Lâm Mân Côi nhất định sẽ gửi tin nhắn ngọt ngào trước khi đi ngủ:
Chồng ơi, em yêu anh.
Chồng ơi, anh phải giữ gìn sức khỏe đó.
Chồng à, ngủ ngon nhé....
Có điều, hôm nay Lâm Mân Côi không có tâm tình. Cô cảm thấy may mắn vì bà mẹ chồng tiết kiệm không bật đèn thủy tinh trong phòng khách, bằng không nhất định sẽ nhìn ra tóc tai cô xốc xếch, còn có khuôn mặt ửng hồng.
Có trời mới biết, giờ phút này, bỗng dưng cô có chút hiểu rõ Phương Tử Quân.
Quả nhiên, hoa trong nhà không bằng hoa dại bên ngoài, yêu đương vụng trộm đúng là rất có khoái cảm.
Lâm Mân Côi mơn trớn đôi môi phò mã từng hôn. Trên đường về, cô cảm thấy thân thể mình đều tê dại, tựa như nụ hôn kia vẫn còn lưu lại trên người cô, rất lâu không thối lui.
Làm thế nào cũng quên không được.
Lâm Mân Côi khẽ liếm môi, cuối cùng cô ngẩng đầu nhìn vào gương: hai gò má ửng hồng, đôi mắt lấp lánh, bờ môi đỏ mọng hơi ẩm ướt, dáng vẻ vô lực, khiến cô cả kinh.
Chẳng lẽ, cô cũng là một người phụ nữ dâm đãng sao?
Lâm Mân Côi khẽ vốc làn nước lạnh như băng giội lên mặt mình, hơn nửa ngày mới khiến cỗ kích động không rõ trong lòng bình ổn trở lại.
Hiện tại cô rất tức giận, cô muốn ly hôn với Phương Tử Quân.
Nhưng kết hôn và ly hôn không đơn giản như trong tưởng tượng. Về bản chất nó đã nâng lên thành chuyện của hai gia đình, hai tầng lớp xã hội.
Từ góc độ của Lâm Mân Côi suy xét, cô và Phương Tử Quân mới kết hôn bảy ngày đã ly hôn, cộng thêm, ở bên ngoài Phương Tử Quân rất biết làm người. Văn phòng cô đều biết chồng cô dịu dàng, săn sóc, rất tốt với cô. Nếu cứ ly hôn thế này, những người đó chẳng biết sẽ nói thành dạng gì đây.
Lâm Mân Côi không vứt nổi mặt mũi.
Lâm Kiến Quốc càng không vứt nổi.
Vả lại, căn phòng này kết hôn rồi thì coi như là tài sản của hai vợ chồng, hơn nữa trên giấy tờ nhà còn có tên Phương Tử Quân. Nghĩ đến số tiền mẹ cô- Kim Phân Phương đổ mồ hôi nước mắt kiếm ở công trường, còn phải chia một nửa cho tên khốn Phương Tử Quân này, Lâm Mân Côi liền nhức nhối không thôi.
Lâm Mân Côi vốn là người không quyết đoán, giờ đây trong lòng cô lại tràn ngập sự tức giận và không cam lòng.
Lâm Mân Côi càng nghĩ càng thấy bản thân uất ức, cuối cùng trong lòng lại nảy ra ý định trả thù.
Anh lừa gạt tôi, vậy tôi cũng sẽ lừa gạt anh.
Chẳng những phải lừa gạt anh, mà còn phải lấy lại mọi thứ tôi bỏ ra
Có điều đối với Lâm Mân Côi- người mới bước ra xã hội một năm mà nói, những chuyện này quá thử thách chỉ số IQ và EQ, cô tự cảm thấy cái đầu nhỏ bé của mình không đủ dùng.
Suy nghĩ hơn nửa ngày, đầu óc Lâm Mân Côi muốn phát đau, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách trả thù đôi tiện nhân đó.