Gần đây Lâm Thanh Thiển rất xui xẻo, cô ta dựa vào việc lên giường mấy lần với giáo viên nước ngoài Ace, mà nhẹ nhàng lấy được suất nhà trường cử đi học nghiên cứu sinh.
Rời khỏi Phương Tử Quân, cuộc sống của cô ta coi như thuận buồm xuôi gió. Chỉ có duy nhất một điều làm cô ta hơi khó chịu là, tiền tiêu vặt của cô ta không có phần của Phương Tử Quân, nên ít đi không ít.
Đã quen cuộc sống sung sướng, cô ta đâu chịu nổi cuộc sống khó khăn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Thanh Thiển không còn cách nào khác, đành quay lại nghề cũ.
Cô ta không chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà còn có giọng hát hay: Trước đây thời đại học, Lâm Thanh Thiển thường xuyên đi hát ở các quán bar lân cận, thỉnh thoảng gặp những vị khách hào phosngc ô ta kiêm luôn nghề tiếp khách.
Chẳng qua việc này đều là quy tắc ngầm ở quán bar: Nhìn bề ngoài, tuy cô ta ra ra vào vào quán bar nhưng vẫn là đóa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Có điều ví tiền quá eo hẹp, cái túi xách Lâm Thanh Thiển nhìn trúng lại bị người bạn cùng phòng vừa mập xấu lại quê mùa mua mất.
Cô ta cực kỳ không cam lòng, chỉ có thể đi quán bar lần nữa, vừa hát vừa tiếp khách.
Việc này vốn chẳng có gì, trước đây những lúc Phương Tử Quân không tìm cô ta, cô ta cũng đi câu người đàn ông khác.
Cô ta không cảm thấy có gì không tốt.
Dù sao mọi người đều chơi đùa chút thôi, nếu lúc chơi đùa, hưởng lạc còn có thể kiếm tiền, thỏa mãn nhu cầu vật chất của bản thân, vậy thì càng tốt.
Nhưng Lâm Thanh Thiển chưa từng nghĩ tới mình chơi tới xảy ra chuyện.
Ace gọi điện cho cô ta báo rằng suất cử đi học của cô ta mất rồi, Lâm Thanh Thiển lập tức nổi giận.
“Tại sao? Lên giường bà xong không muốn trả nợ hả... Tôi nói cho anh biết, tôi không phải đứa dễ tống cổ thế đâu...”
Acet hoáng bất đắc dĩ, nhưng không nhịn được chỉ điểm cho Lâm Thanh Thiển một chút.
“Cô lên website trường sẽ biết ngay.” Nói xong cúp cái rụp.
Lâm Thanh Thiển tức giận, đời này cô ta chưa từng bị gã đàn ông nào chủ động cúp máy trước. Giờ phút này, lòng hận đến nghiến răng nhưng vẫn nghe lời Ace, Lâm Thanh Thiển lên website trường dạo một vòng.
Nhất thời có loại cảm giác mắt chó bị chọc mù.
Những hình chụp cô ta tiếp khách ở quán bar đều bị phát tán, dựa theo dáng vẻ Bạch liên hoa của Lâm Thanh Thiển, nếu là trước đây: chắc chắn sẽ đáng thương hô to đây là hãm hại, đây là vu khống, nhưng lần này... hình nhạy cảm cô ta quấn quýt với đàn ông rành rành đấy, cô ta không còn gì để nói.
Ít nhất tạm thời nói không nên lời.
Việc này vẫn chưa phải tệ hại nhất, rất nhanh sau đó, giáo viên phụ trách thi nghiên cứu sinh gọi điện cho cô ta. Giáo viên đó là một bà cô già, Lâm Thanh Thiển nghĩ bà ta luôn không ưa ngoại hình xinh đẹp của cô ta, nhiều lần làm khó dễ, hơn nữa, trong điện thoại toàn lời chua ngoa khó nghe.
Trước đây Lâm Thanh Thiển còn kính trọng người phụ nữ này là giáo viên, hiện tại cô ta đang tức giận nên cũng bất chấp, cúp cái rụp.
Đồ đàn bà chua ngoa, hèn gì không ai thèm.
Suất đi học nghiên cứu sinh của Lâm Thanh Thiển không còn, thật ra cũng chẳng có gì. Lâm Thanh Thiển suy nghĩ hồi lâu xem ai đang chỉnh cô ta, nghĩ một hồi lại thấy cô ta gây thù chuốc oán ở trong trường không ít, ai cũng có thể là thủ phạm.
Nhưng xem những hình nhạy cảm kia, tuy đều là tự chụp, nhưng mấy người đó rõ ràng đã nói không tiết lộ ra ngoài, bọn họ cũng là nhân vật có chút máu mặt, tội gì tự hủy tương lai chứ.
Nói thế, thì ai chỉnh cô ta đây?
Quả nhiên không bao lâu sau, một ông quan lớn cô ta từng tiếp gọi điện cho cô ta: “Giỏi lắm con khốn, dám ngấm ngầm hại ông!”
Lâm Thanh Thiển không hiểu mô tê gì, cô ta còn bị hại mà, tên ngu ngốc nào đang mắng cô ta vậy.
Xin lỗi, khách quý quá nhiều, cô ta quên mất tên béo ấy là ai rồi.
Nhưng, sự việc chưa kết thúc.
Khi Lâm Thanh Thiển đang sứt đầu mẻ trán, chuông cửa vang lên.
Thậm chí cô ta còn chưa đề phòng, đã bị mấy người phụ nữ xông vào đè xuống đánh một trận.
Cuối cùng móng tay dài thật dài của một người phụ nữ trong số đó cào rách mặt cô ta, mắng nhiếc đe dọa cô ta, “Tao cho mày lẳng lơ! Tao cho mày dụ dỗ chồng ta nè...”
Bốp! Bốp!
Nói xong lại tặng cho Lâm Thanh Thiển mấy bạt tai.
Mặt Lâm Thanh Thiển sưng chẳng khác nào đầu heo, trên người bị lột sạch hứng lấy trận tay đấm chân đá, quả thực muốn thê thảm bao nhiêu thì thê thảm bấy nhiêu.
Giờ phút này, cho dù Lâm Thanh Thiển mặt dày không sợ trời không sợ đất, song vẫn cảm thấy đau đớn, tuyệt vọng, ôm đầu khóc rống.
Chẳng biết cô ta bị hành hạ bao lâu, có lẽ do hàng xóm thấy động tĩnh trong phòng cô ta quá lớn, bèn dọa báo cảnh sát, những người đó mới bỏ đi.
Cuối cùng, Lâm Thanh Thiển hấp hối, nằm trên giường rất lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Sao cô ta xui xẻo tới vậy? Hết việc này đến việc khác, chuyện xấu gần như lũ lượt kéo đến.
Não tàn đều giỏi suy đoán và liên tưởng. Lâm Thanh Thiển nhanh chóng xác định đối tượng hãm hại cô ta là Lâm Mân Côi.
Thứ nhất, hai người họ có thù oán.
Thứ hai, Lâm Mân Côi ghen tị cô ta, hận cô ta đã lâu.
Còn nữa, giờ Lâm Mân Côi câu được một người giàu có, nghe nói người giàu có kia còn rất có quyền thế, muốn làm việc này thì dễ như trở bàn tay.
Lâm Thanh Thiển nghiến răng suýt nát vụn, cầm di động lên gọi cho Lâm Mân Côi.
Cô ta không biết, giờ phút này Lâm Mân Côi đang lười biếng tựa vào lòng Phương Nhược Cuồng, một tay cầm quả nho từ từ ăn, còn tay kia rê chuột chọn những hình ảnh khó coi của Lâm Thanh Thiển, trong lòng đắc ý.
Phải nói rằng, lần này Lâm Thanh Thiển đoán không sai, tất cả đúng là do Lâm Mân Côi làm.
Lúc đó cô rất ngốc rất ngây thơ nghĩ, chỉ muốn đăng những hình ảnh này lên website trường Lâm Thanh Thiển, cho cô ta một bài học thôi.
Nhưng cô không ngờ hiệu ứng bươm bướm[1] sẽ kéo theo nhiều chuyện về sau thế.
[1] Hiệu ứng bươm bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ) trong điều kiện gốc của hệ vật lý, dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cánh hàng vạn km. Hiện nay thường dùng để chỉ quan hệ nhân quả.
“Nho.”
Phương Nhược Cuồng vốn tựa vào giường đọc sách lười biếng với cô, thấy cô tươi cười, trong lòng không nhịn được khẽ động, sáp lại, thấy cô không có động tĩnh, bèn cắn mất quả nho giữa ngón tay cô.
Lâm Mân Côi đang vui sướng mà, nên không hề để ý nho của mình bị người ta ăn mất. Người nọ không chỉ ăn quả nho ngọt ngào kia, còn không buông tha cho cô, mút ngón tay cô, bắt đầu liếm dọc theo ngón tay trắng nõn.
Động tác thân mật ấy muốn bao nhiêu nóng bỏng thì có bấy nhiêu. Lâm Mân Côi nhanh chóng thở hổn hển, nghĩ đến việc mình còn chưa xem xong trò chười của Lâm Thanh Thiển, lại muốn đẩy Phương Nhược Cuồng ra xem tiếp.
Phương Nhược Cuồng đâu dễ bị xua đuổi vậy. Thấy vẻ mặt rối rắm của Lâm Mân Côi, lòng anh chợt động, tiến đến bên tai cô khẽ liếm một cái mới lên tiếng: “Anh làm việc của anh... Em xemh hình của em...”:
Lâm Mân Côi:...
Nghĩ hay nhỉ.
Có điều người ta không chỉ nghĩ hay, mà còn làm thật.
Với cân nặng hiện tại của Lâm Mân Côi, Phương Nhược Cuồng càng dễ khống chế hơn, nhanh chóng ôm cô vào lòng. Ngón tay quen thuộc ấn đóa hoa nhỏ hơi ướt át, mỉm cười vô cùng thân mật, “Mới vậy đã ướt rồi...”
Hừ...
Lâm Mân Côi tức giận hừ một tiếng, ánh mắt oán trách liếc người đàn ông sau lưng.
Người đàn ông này còn dám nói nữa, không phải hai người đang nghỉ ngơi một chút sao? Kết quả người đàn ông này lại làm ngược lại, bề ngoài ra vẻ chính nhân quân tử ở một bên ngoan ngoãn đọc sách, nhưng ma trảo không buông tha cô, sờ tới sờ lui cặp mông tròn trịa của cô.
Cô đâu phải người trơ cảm xúc. Có thể ướt át, đây chẳng phải phản ứng bình thường à?
Phương Nhược Cuồng bị sóng mắt lưu động nhìn, nhất thời chỉ muốn nuốt ngay tiểu yêu tinh giày vò người này, nắm cánh hoa vừa xoa vừa nắn. Trong khoảng thời gian này; gần như rảnh rỗi là hai người dính hung một chỗ, đều rất hiểu cơ thể đối phương.
Lâm Mân Côi bị Phương Nhược Cuồng xoa nắn như thế, nhanh chóng nóng lên. Mới đàu còn có thể tập trung xem chuyện xui xẻo của Lâm Thanh Thiển chẳng biết xấu hổ ấy, nhưng rất nhanh cô đành ôm cánh tay rắn chắc khỏe mạnh của Phương Nhược Cuồng rên rỉ.
Hai người vẫn còn ngồi trên ghế salon trong phòng sách đó. Một tay Lâm Mân Côi chống trên bàn vi tính, một tay ấn đùi Phương Nhược Cuồng, giống như cô dùng sức như vậy, thắt lưng rắn chắc của đối phương sẽ không di chuyển xâm nhập ác liệt hơn.
Nhưng –
Cuối cùng chỉ phí công.
Người đàn ông ấy giống hệt mãnh hổ xổng chuồng, nhanh chóng xuyên vào hoa tâm nóng bỏng nhất của cô, chạm đến chỗ non mềm mẫn cảm nhất của cô, bắt đầu X xỏ xuyên hết sâu lại cạn.
Cả người Lâm Mân Côi toàn lửa nóng, đâu còn nhớ những chuyện khác, xoay đầu lại mút lấy lưới người đàn ông, hôn ngấu nghiến.
Mà Lâm Thanh Thiển gọi tới ngay thời điểm kinh hồn này.
Thấy là Lâm Thanh Thiển, Lâm Mân Côi không thèm nghĩ ngợi gì cúp luôn.
Nhưng Phương Nhược Cuồng đè tay cô, cắn vành tai cô, khẽ nỉ non, “Hoa nhỏ, cục cưng, nghe thử cô ta muốn nòi gì...”
Thân thể Lâm Thanh Thiển vẫn còn đau, mục đích của cô ta rất đơn giản, chính là bảy tỏ chút phẫn nộ của mình, thuận tiện uy hiếp Lâm Mân Côi, tốt nhất khiến Lâm Mân Côi quỳ xuống trước mặt cô ta cầu xin.
Nhưng khi Lâm Mân Côi vừa nhận điện thoại, lại bật ra một tiếng kêu quyến rũ.
Mới đầu Lâm Thanh Thiển vẫn chìm đắm trong cơn tức giận, nên không để ý đó là âm thanh gì, chỉ đùng đùng nổi giận nói: “Lâm Mân Côi! Có phải do cô làm không! Giờ cô hài lòng chưa! Cô hại tôi không thể đi học nghiên cứu sinh! Hại tôi bị một đám bà cô già đánh! Có phải cô làm không! Cô dám làm thế với tôi!”
Thực tế còn đặc sắc hơn in ternet,
Không ngờ Lâm Thanh Thiển bị người ta đánh.
Lâm Mân Côi rất muốn nói một tiếng hả lòng hả dạ, làm tốt lắm.
Nhưng âm thanh bật ra lại là tiếng rên nũng nịu đẹp đẽ.
Chính Lâm Thanh Thiển cũng quen thuộc âm thanh nũng nịu này, cô ta cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng không nghĩ tới mặt kia.
Giờ là ban ngày mà, cô gái bảo thủ như Lâm Mân Côi, bình thường còn chẳng dám mặc nội y ren, chứ đừng nói tuyên dâm giữa ban ngày.
Cô ta cắn chặt răng, hận không thể một ngụm nuốt chửng Lâm Mân Côi luôn.
“Lâm Mân Côi! Cô đợi đấy... Cô không để tôi sống yên! Tôi cũng không cho cô sống thoải mái... Cô cho rằng cô có thể đắc ý tới lúc nào... Đừng quên tôi biết cô đi vụng trộm với người ta... Tôi sẽ nói cho Phương Tử Quân biết... Tôi chắc chắn sẽ nói cho Phương Tử Quân biết... Để hắn chỉnh...”
“A... Chậm tí... Sâu quá...”
Từng tiếng rên yêu kiều bao trùm những lời uy hiếp của Lâm Thanh Thiển. Cũng tại Phương Nhược Cuồng, hình như dưới tình huống này càng kích thích anh giống cầm thú hơn. Ban đầu Lâm Thanh Thiển mới gọi tới, không hiểu sao thân thể Lâm Mân Côi nóng bừng, chặt chẽ không ít,hơn nữa lúc Lâm Thanh Thiển mắng chửi liên miên, anh càng xâm nhập sâu vào cơ thể cô.
Lâm Mân Côi vốn e ngại Lâm Thanh Thiển, cắn răng không dám kêu tiếng nào. Nhưng khi bị Phương Nhược Cuồng nắm ngực, quỳ sấp từ phía sau va chạm bạch bạch, thân thể quá sung sướng, cô cũng không nhịn nổi, chỉ đành ôm lấy cánh tay anh, đau xót xin tha.
“Chậm tí... Chậm một tí á...”
Về phần Lâm Thanh Thiển oán khí tận trời ở đầu dây bên kia, đã bị hai người quên sạch từ lâu