Mùa đông năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Rốt cuộc Lâm Mân Côi và Phương Tử Quân ly hôn, thậm chí lúc ly hôn, Phương Tử Quân còn đang ngồi tù. Hắn ủy thác cho luật sư nói muốn gặp mặt Lâm Mân Côi một lần.
Lâm Mân Côi thoáng cân nhắc, cuối cùng vẫn đi.
Khi gặp mặt, Phương Tử Quân chỉ nói một câu.
“Sẽ không kết thúc như vậy.” Thậm chí hắn còn mỉm cười, giống như người vào tù không phải là hắn vậy.
Lúc Lâm Mân Côi bước ra, trên người lạnh lẽo từng trận.
Không thể không nói, cô vẫn còn chút mềm lòng.
Phương Tử Quân là kẻ bỉ ổi vô liêm sỉ, đến nỗi ngay từ đầu tiếp cận cô cũng là dối trá, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ đến việc hủy diệt cả đời hắn. Lòng cô thực ra không nhẹ nhõm như tưởng tượng.
Dù sao cũng là một người bình thường, cô không có cách nào tự nói với mình đây là hành động đúng đắn, cũng không có cách nào nói một cách bình thường, thản nhiên.
Nhưng cô cũng chưa nói gì hết, chỉ hy vọng những ngày cuối cùng của cuộc đời, Trương Ngọc có thể thoải mái một tí.
Cô đưa bà ta đi kiểm tra. Thân thể bà ta như đèn đã cạn dầu, không thể hồi phục lại nữa. Bác sĩ khuyên Lâm Mân Côi nên chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Thời gian Trương Ngọc tỉnh táo rất ít, cả một ngày dài rất nhiều lúc không tỉnh táo, khi không tỉnh táo, bà ta luôn túm người khác liên tục kêu Tử Quân. Sức khỏe bà ta vốn không tốt, sau khi xảy ra chuyện này, tóc bạc trong một đêm, thân thể cũng hoàn toàn suy sụp
Lâm Mân Côi từng bắt gặp thời điểm Trương Ngọc tỉnh táo. Khi ấy, bà ta lại hùng hổ, tìm bất kỳ vật thể có thể công kích bên cạnh ném về phía Lâm Mân Côi.
“Con khốn! Mày còn tới đây làm gì? Mày hại chết Tử Quân của tao! Mày trả lại Tử Quân cho tao! Con điếm! Trả lại cho tao! Trả Tử Quân cho tao!”
Dần dà, Trương Ngọc đã quen việc thấy Lâm Mân Côi là ném đồ, về sau cô không dám đến bệnh viện nữa.
Chẳng qua, bóng ma trong lòng cô không tiêu tan.
Bởi vì chuyện Phương Tử Quân, nên Lâm Mân Côi đã chịu áp lực rất lớn ở đơn vị. Ban đầu nghe được Phương Tử Quân cưỡng bức người ta, mọi người rất thông cảm với Lâm Mân Côi. Nhưng sau nghe nói cô nhanh chóng ly hôn với Phương Tử Quân, họ lại thay đổi ánh mắt nhìn cô.
Giống như Lâm Mân Côi là một người phụ nữ ác độc vậy, có thể chung vui với chồng, song không thể chung hoạn nạn.
Lần này Lâm Mân Côi không thể nói gì, trong đơn vị của cô người trẻ tuổi rấtít, bạn bè cũng không nhiều, sau khi xảy ra chuyện, mọi người ít nói chuyệnvới Lâm Mân Côi hơn.
Cô tự nói với mình, làm tốt chức trách công việc là được. Sống vì bản thân, đừng để ý tới cái nhìn của người khác quá.
Nhưng không hề đơn giản thế, nhất là không biết từ đâu truyền ra tin đồn, nói Lâm Mân Côi đã ngoại tình từ sớm, chuyện Phương Tử Quân đi tù căn bản là một tuồng kịch do Lâm Mân Côi tự biên tự diễn.
Lời đồn truyền càng ác liệt, rất may mắn là cuối năm nhiều việc, nên Lâm Mân Côi không có cơ hội để ý những lời đồn khó nghe này.
Song ngay cả bí thư của Lâm Mân Côi cũng bắt đầu cố ý vô tình nhắc nhở cô chú ý lời đồn đại. Lâm Mân Côi mới phát giác mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt.
Cô nghĩ, có lẽ công việc nhân viên nhà nước này thực ra không thích hợp với cô.
Có lẽ, đổi công việc sẽ giúp cô vui vẻ hơn.
Từ chức, ý nghĩ này đã xuất hiện trong đầu Lâm Mân Côi từ lâu, nhưng cô vẫn chưa quyết định.
Cô cảm thấy sau khi mình từ chức sẽ không tìm được công việc thoải mái như hiện giờ, cũng không xác định được ba mẹ có tán thành quyết định này của mình hay không.
Cô nghĩ, sự việc không tệ tới mức ấy, nói không chừng mọi thức đều có thể giải quyết.
Cô chờ đợi một cơ hội, hoặc một khoảng thời gian nữa.
Nhưng...
Lâm Mân Côi chưa đợi được cơ hội này, ngược lại, cô gặp được Phương Tử Dao.
Sau nửa tháng ngắn ngủi, Phương Tử Dao gầy đi trông thấy. Từng là thiếu nữ xinh tươi mềm mại, giờ gầy đét như que củi, giống như một đóa hoa héo hon.
“Tử Dao...”
Nhìn thấy cô, Phương Tử Dao khẽ cắn môi, nắm chặt nắm tay. Trong nháy mắt, Lâm Mân Côi cho rằng cô ta sẽ xông lên, nhưng cuối cùng Phương Tử Dao chỉ hít sâu vài hơi, đứng tại chỗ.
“Anh tôi đã nói với tôi... cô ở bên ngoài có người khác... cô thiết kế anh ấy...”
Có lẽ, Lâm Mân Côi đã biết những lời đồn này từ đâu mà có.
Nhưng không thể vì nhất thời áy náy mà cô phải nhường nhịn đủ bề. Huống chi, cô chỉ thương tiếc cho nhà họ Phương mà thôi.
Những cảm xúc khác...
Cô không có cách nào tưởng tượng nổi.
“Tử Dao, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.”
Cô thân thiết nắm tay Phương Tử Dao, lại bị hất ra. Đôi mắt to sưng húp của cô gái trẻ tràn đầy sự căm hận thấu xương: “Lâm Mân Côi, cô hại gia đình tôi nhà tan cửa nát, anh tôi ngồi tù, mẹ tôi sắp chết... giờ tôi cũng không thể đi học... Cô hài lòng rồi... hiện cô hài lòng chưa hả?”
Hài lòng?
Lâm Mân Côi chưa từng nghĩ vậy.
Cô từng suy nghĩ về sai lầm của mình, thiếu quyết đoán, không thẳng thắn dứt khoát.
Cô biết áy náy, biết đồng tình.
Nhưng, vì sao nhà họ Phương không biết chứ.
“Phương Tử Dao... Tôi biết giờ mình có nói gì cũng muộn rồi...” Lâm Mân Côi đã giải thích mấy lần, thể xác và tinh thần cũng mệt mỏi.
“Chẳng lẽ cô cho rằng đến ngày hôm nay đều do một mình tôi sai? Lẽ nào một năm qua tôi không muốn sống hạnh phúc với anh cô sao? Tôi biết cô không thích tôi... mẹ cô cũng không thích tôi... Tôi cố gắng lấy lòng hai người... Chẳng lẽ các người không nhìn ra?”
Thấy trong mắt Phương Tử Dao thoáng qua vẻ chột dạ, Lâm Mân Côi thở dài một tiếng. Nhớ lại chuyện cũ, trong lòng cô vẫn hơi chua xót.
“Tôi thật sự rất muốn sống với anh ta... Nhưng anh cô đáp lại tôi như thế nào? Anh ta và bạn thân tôi tằng tịu với nhau, khi đó chúng tôi mới kết hôn bảy ngày. Phương Tử Dao, cô cũng là phụ nữ... lẽ nào cô có thể dễ dàng tha thứ cho chồng cô mới kết hôn có bảy ngày đã đi ngoại tình?”
Lâm Mân Côi cho rằng Phương Tử Dao cũng là phụ nữ, có thể hiểu được.
Nhưng người nhà họ Phương bướng bỉnh, cô ta chỉ chột dạ trong chốc lát, liền nhanh chóng ưỡn ngực.
“Còn không phải tại cô à, bản thân không quản lý tốt chồng mình, cô có tư cách gì đổ hết mọi sai lầm lên đầu người khác?”
Phương Tử Dao nói xong, hai mắt bắn ra tia sáng sắc bén.
“Tôi sẽ không để anh tôi phải oan uổng vậy, tôi cũng sẽ không để cô sống tốt... chắc chắn sẽ để cô không sống tốt...”
“Tử Dao...”
Giống như Phương Tử Quân, Phương Tử Dao uy hiếp xong chạy mất.
Lâm Mân Côi đứng đó, một lúc sau mới cười rộ lên.
Cảm giác làm thánh mẫu thật sự không tốt chút nào.
Xem ra, đúng là không hợp với cô.
Có lẽ, cô nên từ chức thật, tìm việc khác làm thử.
Có lẽ ngày mai sẽ là một khởi đầu khác.
Bởi vì mới ly hôn, nên Lâm Mân Côi không dám công khai đi chung với Phương Nhược Cuồng. Cô vẫn nhát gan lắm, nhưng ra đầu phố, Phương Nhược Cuồng vẫn tới đón Lâm Mân Côi.
Lâm Mân Côi đang ngại Phương Nhược Cuồng quá phách lối, đang định mở miệng, cửa xe mở rồi, Thẩm Tường đã lâu không gặp từ trên xe bước xuống.
“Thẩm Tường?”
“Đồ ngốc! Nếu hôm nay mình không đến kiến ủy làm việc... mình cũng chẳng biết cậu uất ức thế...”
“Mình đâu có...”
Lâm Mân Côi mấp máy môi, ánh mắt không kìm được quét Phương Nhược Cuồng, lại bị Thẩm Tường kéo lại.
“Mình đã nói chuyện với A Tiêu, hôm nay là ngày của hai chị em chúng ta, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể xen vào... Cậu yên tâm đi, có chuyện gì, người chị em như mình sẽ giúp cậu đối phó...”
Lâm Mân Côi không ngờ, Thẩm Tường luôn lơ đễnh lại để ý đến suy nghĩ nhỏ nhặt của cô tới vậy, nhất thời cảm động, tinh thần cũng phấn chấn hẳn.
“Tìm một chỗ chúng ta tâm sự đàng hoàng nhé?”
“Biết rồi...” Thẩm Tường vỗ tay một cái, cửa xe lại mở ra, Đường Tiêu từ phía sau đưa một cái tui siêu to, còn nói với Thẩm Tường: “Em đã hứa với anh...”
“Biết mà... Em cũng không phải kẻ nghiện rượu... đâu thể uống nhiều được...”
Thẩm Tường vỗ bộ ngực đầy đặn, lại nháy mắt với Lâm Mân Côi mấy cái.
Hôm nay vất vả lắm bọn họ mới được tự do, đương nhiên có thể quẫy cỡ nào phải quẫy cỡ đó.
Lâm Mân Côi và Thẩm Tường đến cái ổ nhỏ của Thẩm Tường.
Thẩm Tường đã dọn tới ở chung với Đường Tiêu, nơi này thường không ai ở, nhưng vẫn được Thẩm Tường thích sạch sẽ dọn dẹp gọn gàng.
“Đi thôi... vẫn là cái ổ của mình thoải mái.”
Thẩm Tường đặt mông xuống chiếc ghế sô pha vải màu xanh lá mạ, tiện tay ôm một cái gối vào lòng, nhìn quanh cái ổ nhỏ của mình, mới thỏa mãn thở dài một tiếng.