Dọc đường từ bệnh trở về sắc mặt Kim Phân Phương rất khó coi.
Sắc mặt Lâm Mân Côi cũng khó coi, ở bệnh viện ầm ĩ lớn vậy, nếu không phải Thẩm Tường kịp thời bước ra, thì chắc Kim Phân Phương định phá hủy bệnh viện mất.
Xưa nay cô biết Kim Phân Phương mạnh mẽ, nhưng trước giờ cô không phát hiện Kim Phân Phương là chúa cố tình gây sự.
Hai mẹ con yên lặng về tới nhà. Ngồi trên ghế salon, mẹ không nói câu nào, con cũng im bặt.
Lâm Mân Côi nghĩ rất đơn giản, Phương Nhược Cuồng khác với Phương Tử Quân.
Nếu nói Phương Tử Quân tới toan tính điều kiện của nhà cô, vậy thì điều kiện của Phương Nhược Cuồng chẳng biết hơn cô gấp bao nhiêu lần. Mặc kệ từ gia thế hay tướng mạo, bằng cấp đều bỏ xa Lâm Mân Côi mấy con phố, một câu thôi, Lâm Mân Côi có cái gì cho anh toan tính chứ.
Do đó, Lâm Mân Côi nghĩ Kim Phân Phương chuyện bé xé to.
Kim Phân Phương thì nghĩ hơi phức tạp.
Làm khó lòng cha mẹ.
Sau vụ việc của Phương Tử Quân, Kim Phân Phương luôn cảm thấy chuyện của con gái mình phải quản nhiều hơn.
Tuy trước giờ bà không yêu cầu Lâm Mân Côi tìm một cao phú soái, nhưng tên nhóc Phương Nhược Cuồng kia...
Được rồi, bình tĩnh xem xét lại, nhà cửa và tướng mạo tên nhóc đó đều nhất phẩm, hình như cũng không quan hệ lung tung với phụ nữ, điểm ấy coi như được. Nhưng duy nhất một điều không thể tiếp nhận là người đàn ông kia từng có mặt tối tăm.
Mặt tối tăm của một người đàn ông sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, chỉ có thể được ẩn giấu sâu hơn thôi.
Kim Phân Phương nghĩ cần phải nói cho Lâm Mân Côi biết Phương Nhược Cuồng của mười mấy trước hay hai mươi năm trước.
Một người đàn ông có quá khứ hắc ám thế thực sự thích hợp với bé ngoan của bà à?
Mở tivi, đúng lúc nhìn thấy tin tức mới gần đây khá xôn xao, một cô bé mười tuổi đánh một cậu bé một tuổi. Quả thực khiến người nghe đau lòng, giờ trẻ con đều bị nuôi thành biến thái rồi.
Kim Phân Phương nhịn không được mắng hai câu.
“Rốt cuộc là trẻ con gì trời? Sao hung ác vậy...”
Lâm Mân Côi nghe Kim Phân Phương lên tiếng liền biết Kim Phân Phương muốn nói chuyện với cô.
Nhưng cô không muốn nói.
Trong lòng hừ một tiếng, Lâm Mân Côi quyết định giả chết.
Kim Phân Phương nghiến răng nghiến lợi, càng thêm xác định Phương Nhược Cuồng không phải người tốt.
Trước đây bé ngoan của bà hiểu chuyện, nghe lời cỡ nào, nhà người ta đều không yên lòng thời kỳ trưởng thành của con trai con gái, nhưng Kim Phân Phương có thể vỗ ngực tự hào rằng con nhà họ không tồn tại vấn đề này.
Lâm Mân Côi luôn là một cục cưng ngoan ngoãn trong thời kỳ trưởng thành.
Nhưng giờ vì một người đàn ông mà không kiêng nể gì chống lại mẹ mình.
Kim Phân Phương nhận định gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, chắc chắn Phương Nhược Cuồng làm bé ngoan của mình hư hỏng rồi.
Thở dài một cái, Kim Phân Phương xuống nước nói: “Bé ngoan, mẹ biết con đang giận mẹ. Mẹ không phải nói trước khi ly hôn con và Phương Nhược Cuồng ở bên nhau không tốt... Tuy việc này có chút không tốt thật... nhưng mẹ thực sự lo lắng cho con... Hãy nghe mẹ nói... tên nhóc đó không thích hợp với con đâu...”
Kim Phân Phương nói sâu xa vậy, cơn tức giận của Lâm Mân Côi khó tiêu tan, song giọng nói cũng mềm mại trước.
“Mẹ... mẹ không biết anh ấy, sao mẹ biết anh ấy không hợp với con...”
Kim Phân Phương thấy con gái dầu muối không lọt, quả thực như một đứa ngu ngốc. Trong lòng thầm hận, nhưng nét mặt vẫn mềm mại.
“Ai nói mẹ không biết nó. Mẹ thấy, người không biết rõ là con đấy...” Thấy Lâm Mân Côi muốn phản bác, Kim Phân Phương bèn kể lại một chuyện cũ của rất nhiều năm trước.
Đó là một tin tức rất chấn động hơn hai mươi năm trước.
Con trai sinh đôi nhà họ Phương bị bọn buôn người lừa gạt đem bán, thực ra nên tính là bắt cóc, vì không bàn giá tốt, nên một năm sau đứa con trai sinh đôi ấy mới được cứu về.
Nhưng mọi người đều tưởng rằng Phương gia đã thanh toán một số tiền lớn chuộc Phương Nhược Cuồng về, tuy nhiên người có chút lai lịch đều biết căn nguyên chuyện này.
Là Phương Nhược Cuồng tự chạy về.
Đồng thời, cuối cùng khi cảnh sát chạy tới thôn của kẻ buôn người kia, phát hiện một màn khiến bọn họ đều khiếp sợ.
“Mẹ... mẹ có ý gì...” Lâm Mân Côi xoay đầu lại ngờ vực nhìn mẹ, “Giờ mẹ nói chuyện này làm chi... đã hơn mười mấy, hai mươi năm rồi...”
“Làm chi... Con có biết lúc đó khi cảnh sát đi điều tra đã phát hiện cái gì không?” Nghĩ tới chuyện kia, Kim Phân Phương đã quen chứng kiến cảnh tượng hoành tráng khi nghe những cảnh sát làm việc trở về miêu tả, cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Bọn bắt cóc Phương Nhược Cuồng là hai anh em, vì chuyện huyên náo quá lớn, nên ngay cả tiền chuộc bọn họ cũng chẳng dám lấy, chỉ có thể vội vàng trốn về sơn thôn nhỏ xa xôi kia.
Khi đó Phương Nhược Cuồng còn chưa tròn mười hai tuổi, chỉ là một học sinh tiểu học.
Nhưng chính vì là học sinh tiểu học, nên ở cái thôn kia một năm, không chỉ thành công trốn thoát, mà còn khiến hai gia đình tàn sát lẫn nhau, ngay cả đứa nhỏ ba tuổi nhà anh hai cũng không sống sót.
Chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi trở về Phương Nhược Cuồng được tiến hành bảo vệ nghiêm ngặt, cảnh sát cũng không biết điều tra từ đâu.
Nhìn từ bề ngoài, đây chính là vụ án diệt môn kinh tởm.
Hai gia đình đó toàn là đàn ông vũ dũng và có sức mạnh, cho dù một đứa trẻ mười hai tuổi sao có thể đối phó được.
Do đó cuối cùng cục cảnh sát đã kết thúc vụ án diệt môn kinh tởm này.
Mấy năm nay cũng không phá, ngược lại trở thành một mê án.
Kim Phân Phương vừa nói thế Lâm Mân Côi càng tức thêm.
“Đừng nói mẹ nghĩ là anh ấy làm nhé... mẹ cũng biết khi đó anh ấy mới mười hai tuổi mà... sao anh ấy làm được...”
Hai gia đình đó chắc chắn có thanh niên trai tráng, sao có thể bị Phương Nhược Cuồng đắc thủ chứ... Có đánh chết Lâm Mân Côi cũng chẳng tin.
“Mẹ không nói là do nó làm. Nhưng... con suy nghĩ đi, ban đầu hai gia đình thân như anh em sao có thể ầm ĩ thành cái dạng này, tất cả mọi người đều chết, chỉ có con tin chạy ra ngoài... Bé ngoan à, lẽ nào con không cảm thấy người này có vấn đề ư?”
Lâm Mân Côi không phải không có đại não.
Nhưng khiến cô càng thêm tin tưởng là, Phương Nhược Cuồng dịu dàng vậy, sao có thể làm chuyện tàn nhẫn thế.
Tuy anh mạnh mẽ, song thật ra là người tốt mà.
Thấy Lâm Mân Côi không bị lay động, Kim Phân Phương tiếp tục nói, “Mẹ biết bây giờ bé ngoan không tin... nhưng mẹ nói cho con biết, khoan nói tới hai mươi năm trước, chỉ nói năm năm trước thôi... Khi ấy thằng nhóc Phương Nhược Cuồng này chẳng giống hiện tại chút nào...”
Kim Phân Phương nói một hồi hơi khô miệng, cầm lý nước trên bàn uống một ngụm, tiếp tục nói: “Khi đó, Trung Đằng vốn không phải công ty xây dựng lớn nhất thành phố Nghi Châu này, căn bản là một công ty trang trí nhỏ không có danh tiếng... Lúc ất sau khi Phương Nhược Cuồng tiếp nhận, mới một năm đã khiến công ty này lãi gần mười triệu... Bé ngoan à... lẽ nào con không cảm thấy có vấn đề sao? Con nghĩ người bình thường có thể làm được như thế ư?”
Lâm Mân Côi chớp mắt, chẳng thấy việc này có gì không đúng cả.
“Không phải nói rõ anh ấy giỏi giang à?”
Kim Phân Phương thoáng ngưng lại, nhất thời có loại cảm giác ông nói gà bà nói vịt.
“Mẹ không nói nó không giỏi giang, mà mẹ nói lúc đó con không nhìn thấy dáng vẻ Phương Nhược Cuồng... Khi ấy nó không giống bây giờ... nó luôn luôn cười âm trầm... so với bây giờ, hoàn toàn như hai người khác nhau... Lúc đó nó làm người ta rất sợ hãi... bọn mẹ đều vụng trộm nói tâm lý đứa trẻ này tuyệt đối có vấn đề...”
“Nhưng đó là chuyện năm năm trước rồi, hiện giờ anh ấy rất tốt...” Lâm Mân Côi vẫn không bị lay động.
Trái lại Kim Phân Phương chẳng nói nên lời, tức giận ném một câu.
“Con cứ đi theo nó đi... đến lúc đó xảy ra chuyện gì con muốn khóc cũng không kịp...”
Hai mẹ con tan rã trong bầu không khí không vui.
Kim Phân Phương tức giận, Lâm Mân Côi cũng tức giận.
Sau khi vào nhà, Lâm Mân Côi càng nghĩ càng thấy tức giận hơn, đang định gọi cho Phương Nhược Cuồng, Phương Nhược Cuồng giống như cảm ứng được cô vậy, đi trước một bước điện thoại cho cô.
“Hoa nhỏ...”
Lâm Mân Côi thoáng ủ rũ, “Mẹ em không thích anh...”
“Không sao.” Phương Nhược Cuồng cầm điện thoại nhìn chiếc giường trống trãi phía sau, mỉm cười, “Trong dự liệu của anh.”
“Không tức giận ư? Trước đó mẹ em còn tát anh một cái...”
“Bà là mẹ em, sao anh tức giận được...” Phương Nhược Cuồng cười, ánh mắt từ từ trôi dạt về phía đèn đuốc bên ngoài, “Em đừng ảo não, anh nghĩ về sau mẹ em sẽ dần dần thích anh thôi...”
Mặc dù Phương Nhược Cuồng nói vậy, song Lâm Mân Côi vẫn không vui.
Thuật lại một mạch chuyện Kim Phân Phương kể cho cô nghe với Phương Nhược Cuồng, cuối cùng cô còn căm hận nói: “Em nói rồi, anh mới là người bị hại trong vụ bắt cóc đó, tại sao bọn họ phải sợ anh chứ...”
Đầu dây bên kia, Phương Nhược Cuồng lẳng lặng nghe cô bé nói liên miên.
Đồng cảm, đau lòng, bất bình giùm anh.
Trong lòng anh mềm nhũn, đợi cô bé phát tiết xong, anh mới nói cô nghe một sự thật.
“Không, mẹ em nói đúng, bọn họ hẳn nên sợ anh.”
“...”
Một câu này của Phương Nhược Cuồng làm tất cả sự không cam lòng của Lâm Mân Côi nghẹn nơi cổ họng. Cô mất ba giây mới hiểu ý Phương Nhược Cuồng nói.
“Anh... anh có ý gì...”
Đầu dây bên kia người đàn ông thở dài một cái, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, song lại không còn dịu dàng như trước.
“Vì chuyện xảy ra ở sơn thôn đó đúng như mẹ em nói, anh không thoát được can hệ.”
“Anh...”
“Trước giờ anh chưa từng hối hận. Bọn họ vì anh mà lầm lỗi phải trả cái giá thật đắt. Trên đời này, pháp luật chung quy có một số điểm mù không vớ tới, người bị bệnh tâm thần và trẻ con giết người cũng không phạm pháp, nhưng tự có ông trời tới trừng phạt bọn họ... Có lẽ... đây chính là thần mà chúng ta nói...”
Lâm Mân Côi thoáng không hiểu ý Phương Nhược Cuồng, song giờ phút này cô cũng phát hiện có chút không đúng.
“Nhưng đó là đứa trẻ... mới ba tuổi...”
“Mới ba tuổi có thể lạm sát kẻ vô tội, có thể lợi dụng tuổi tác tổn thương những người khác à?” Phương Nhược Cuồng cười cười, chậm rãi mở miệng nói, “Không dễ dàng thế... Hoa nhỏ, giờ anh cũng không muốn giấu em... có mấy lời anh chỉ nói với em một lần. Anh là một người rất biết hồi báo và trả giá... một khi anh đã xác định chắc chắn sẽ có được... Do đó, Hoa nhỏ, đừng từ chối anh... vĩnh viễn đừng từ chối anh...”
Bởi vì anh không biết lúc nào thần trong lòng anh sẽ đổ nát.
Nếu là thần của anh, thì hãy mãi mãi ở bên anh.
Đừng phản bội anh.
Cũng đừng rời bỏ anh.