Mân Côi

Chương 69: Chương 69




Lâm Mân Côi biết lần đầu tiên của Phương Nhược Cuồng là dành cho cô. Nhưng đó là lần đầu tiên về mặt thể xác chứ không có nghĩa là lần đầu tiên về mặt tinh thần.

Mối tình đầu của Phương Nhược Cuồng là ai? Trước kia anh có thích người con gái nào chưa? Lâm Mân Côi hết sức hiếu kỳ.

Phương Nhược Cuồng cứ như vậy một lúc, nhanh chóng nghiêng đầu, khôi phục lại bình thường. Nhưng Lâm Mân Côi bĩu môi, vẻ mặt khó chịu: “Khai mau, sao vừa rồi anh lại thất thần, có phải nhìn thấy người yêu cũ không?

Phương Nhược Cuồng ho khan một tiếng, bất đắc dĩ cười: “Người yêu cũ của anh không phải là em sao?”

Lời vừa nói ra, Lâm Mân Côi lập tức quên béng người nào đó mới nhìn không chớp mắt cô gái nào bên ngoài. Hai mắt Lâm Mân Côi tràn đầy vẻ hiếu kỳ: “Không phải chứ, trước kia anh chưa từng....”

Lâm Mân Côi không tin.

Dựa vào điều kiện của Phương Nhược Cuồng, ắt hẳn có không ít cô gái nối đuôi nhau đưa tới cửa.

Cô không biết vận may của mình ở đâu ra, mới nhặt được người đàn ông như vậy.

Giọng nói của Phương Nhược Cuồng đã khôi phục bình thường: “Trước kia anh không gần phụ nữ.”

Anh thản nhiên nói một câu, tuy rằng ngữ điệu rất bình thường, nhưng Lâm Mân Côi cảm thấy có chút không thích hợp!

“Anh... anh thích đàn ông hả?”

Phương Nhược Cuồng thiếu chút trượt chân ga: “Hoa nhỏ... Em cảm thấy anh thích đàn ông sao?”

Lâm Mân Côi theo quán tính lắc đầu, bất qúa trong lòng vẫn hơi nghi hoặc.

Sao mà có người đàn ông tốt thế, luôn giữ thân sạch sẽ đợi cô. Chẳng lẽ do ông trời đã định trước?

Ý nghĩ này chẳng hiểu sao làm Lâm Mân Côi cảm thấy mình quá ngốc, trên đời này đâu có chuyện ông trời định trước.

Cuối cùng, vẫn là Phương Nhược Cuồng giải đáp nghi hoặc của Lâm Mân Côi.

“Trong một năm đó anh bị bắt có đã xảy ra một số chuyện, khiến anh mất đi hứng thú với tình yêu nam nữ.”

Phương Nhược Cuồng nói không rõ ràng, nhưng Lâm Mân Côi cũng không phải đứa ngốc. Cô nhớ Kim Phân Phương từng nói người này sau khi bị bắt cóc, lúc trở về tính tình đã thay đổi lớn, thiếu chút nữa trở thành cậu bé có vấn đề. Nhất thời cô hiểu ngay chuyện năm đó không có gì tốt đẹp cả.

Được rồi vấn đề này liền dừng ở đây.

Để làm dịu bầu không khí hơi đông lạnh, Lâm Mân Côi bèn mở nhạc, còn khẽ ngâm nga theo.

Phương Nhược Cuồng nghiêng đầu nhìn miệng cô

hé ra rồi ngậm lại, khóe mắt toàn sự vui vẻ, trong lòng lại có chút không bình tĩnh.

Không phải anh luôn canh cánh chuyện quá khứ. Với anh mà nói, những thứ khiến anh khổ sở đã kết thúc trong ngọn núi sâu thẩm kia. Thậm chí, những người mang đến cho anh tổn thương cả đời cũng sớm hóa thành bộ xương khô rồi, do đó anh chẳng có vấn đề gì.

Khiến anh để ý là, một đôi tình nhân trước đó anh bất ngờ trông thấy ở bên ngoài xe.

Người đàn ông kia bọn họ rất quen thuộc, chính là người đàn ông sắp trở thành chú rể vào tháng 5 này - - Đường Tiêu. Nhưng cô gái kia lại không phải Thẩm Tường - bạn thân của Lâm Mân Côi.

Nghĩ đến cái tính trăng hoa trước đây của Đường Tiêu, trong lòng Phương Nhược Cuồng hơi lo lắng, chỉ sợ hôn lễ diễn ra vào tháng 5 sẽ xuất hiện biến cố.

Hôm nay, sau khi đưa Lâm Mân Côi về nhà, Phương Nhược Cuồng bèn gọi điện cho Đường Tiêu.

“Hôm nay tôi thấy cậu.” Phương Nhược Cuồng đi thẳng vào vấn đề: “Cô gái kia là ai?”

Đường Tiêu sửng sốt, lập tức cười không sao cả: “Một cấp dưới thôi.”

“Cấp dưới mà ôm ôm ấp ấp nhau vậy à?” Phương Nhược Cuồng cười lạnh ngắt lời Đường Tiêu, “Đừng bảo là tôi không nhắc nhở cậu, tháng năm này cậu sẽ làm chú rể đấy, còn vợ cậu hiện tại đang mang trong mình đứa con của cạu... Tôi không muốn nói nhiều, nhưng Thẩm Tường là bạn của Lâm Mân Côi, tôi không muốn chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng Mân Côi.”

Cúp điện thoại xong, Phương Nhược Cuồng vẫn cảm thấy không ổn, vì thế anh phân phó Lục Tư ngầm để ý Đường Tiêu. Anh cũng không muốn ngày tốt đẹp kia xuất hiện sự cố gì.

Bên này Lâm Mân Côi căn bản không biết hôn lễ của Thẩm Tường sẽ xảy ra vẫn đề.

Cô từ chức xong, cả người hoàn toàn nhẹ nhõm.

Kim Phân Phương cũng không vội bắt cô tìm việc, thậm chí, bà cảm thấy mình có thể nuôi Lâm Mân Côi, để cô làm sâu gạo cả đời cũng được.

Song Lâm Mân Côi không muốn thế. Tuy làm việc khiến cô hơi mệt, nhưng mỗi giai đoạn của cuộc đời không nhất định đều gập ghềnh và bắt đắc dĩ. Cô không muốn bỏ qua giai đoạn tốt đẹp như thế trong đời.

Cô bèn nói với Kim Phân Phương đợi một thời gian nữa sẽ tích cực đi tìm việc làm. Chẳng qua, hiện tại cô còn chưa nghĩ kỹ sẽ làm gì.

Kim Phân Phương vốn cũng có công việc.

Nhưng sau chuyện của Lâm Kiến Quốc, dường như bà cảm thấy rất mệt mỏi. Ngay cả công việc bên Vân thị bà cũng giao cho cấp dưới, bản thân thì thanh thản chuẩn bị nghỉ ngơi một năm.

Kim Phân Phương không có việc gì liền ra ngoài đánh bài, thỉnh thoảng còn rủ Ngư Ngư di dạo phố uống trà. Cuộc sống trôi qua hết sức tự tại.

Ai nói sau khi ly hôn chỉ có đàn ông mới cảm thấy như con chim nhỏ chạy về phía tự do chứ, phụ nữ cũng vậy mà.

Cuộc sống của Kim Phân Phương ngày càng thoải mái, thậm chí, dưới sự giới thiệu của Lâm Mân Côi bà còn đi trung tâm thể dục Hân Hỉ học một lớp yoga.

Tuy bà già rồi, nhưng cũng muốn làm bà già xinh đẹp.

Chưa kể tính tình Kim Phân Phương thoải mái, dáng dấp lại không tồi, nên sau khi đi trung tâm thể dục, bà được không ít người theo đuổi, Trong số đó có vài người điều kiện rất tốt.

Mỗi lần thấy những người kia đưa Kim Phân Phương về, Lâm Mân Côi đều cười hì hì trêu ghẹo Kim Phân Phương, có cần suy xét không.

Lần nào Kim Phân Phương cũng dí dí đầu Lâm Mân Côi, nói một ngày cô chưa lấy chồng, thì bà sẽ không suy xét.

Nghe đến đây, Lâm Mân Côi lập tức ngậm miệng, không dám nói nữa.

Đùa à, cô còn muốn chơi thêm hai năm đó.

Có điều, bên này cuộc sống của Kim Phân Phương trôi qua rất tốt, nhưng Lâm Kiến Quốc thì thể thảm.

Vận may trong đời ông ta hình như đều dùng hết.

Tuy trong công việc không mắc sai lầm gì lớn, nhưng từ khi Quân Cửu Thiên tiến hành làm sạch bộ máy chĩnh trị, rất nhiều phúc lợi ở đơn vị đều bị cắt giảm.

Mặc dù Lâm Kiến Quốc là cục trưởng, nhưng cuộc sống cũng túng thiếu hơn trước đây không ít.

Hơn nữa, từ sau khi Lâm Xảo manạ thai, tính tình liền biến thành cọp cái. Mỗi khi bà ta không vừa ý, bà ta sẽ lập tức mắng té tát Lâm Kiến Quốc.

Lâm Kiến Quốc đâu nhịn nổi cục tức này, cũng không thèm để ý Lâm Xảo còn đang mang thai, vung tay tát bà ta một cái.

Chẳng biết là Lâm Xảo may mắn hay xui xẻo dưới sự giày vò như vậy mà đứa bé lại không mất.

Lúc này, hình như Lâm Kiến Quốc mới giác ngộ, nhất là khi cầm chút tiền lương ít ỏi kia siết chặt ví tiền mà sống, bèn vô cùng nhớ nhung Kim Phân Phương.

Trước đây, lúc còn ở chung với Kim Phân Phương, ông ta chưa bao giờ phải nghĩ đến chuyện tiền nong.

Vừa nghĩ thế, Lâm Kiến Quốc cảm thấy con trai có tác dụng chó gì, đợi nó trưởng thành, chắc gì ông ta còn sống, nói chi tới dưỡng già.

Đều là giả.

Cho nên, Lâm Kiến Quốc càng ngày càng nhìn Lâm Xảo không vừa mắt, thậm chí không có việc gì liền đi tìm Kim Phân Phương.

Kim Phân Phương đã dặn dò Lâm Mân Côi, nếu Lâm Kiến Quốc đến thì cứ coi như không ở nhà, tuyệt đối không mở cửa cho ông ta.

Từ khi Lâm Mân Côi không đi làm, suốt ngày đều ở chung một chỗ với Phương Nhược Cuồng. Phương Nhược Cuồng đi làm, thì cô ở nhà chuẩn bị cơm nước.

Gần đya, thời gian Kim Phân Phương vui chơi giải trí cũng nhiều, hết khiêu vũ tới đi leo núi nên thường xuyên không ở nhà.

Do đó, Lâm Kiến Quốc liên tục vồ hụt mấy lần, nhưng ông ta rất kiên trì, không quản ngày đêm chạy đến. Cuối cùng, ông ta cũng gặt may một lần.

Kim Phân Phương thấy Lâm Kiến Quốc càng lúc càng hèn mọn, khinh ông ta ra mặt, giọng nói cũng phá lệ lạnh lẽo: “Lão già chết tiệt, ông tới đây làm gì?”

“A Phân...”

Lâm Kiến Quốc cũng không tức giận. Cuộc sống đã làm thui chột lòng tự tôn của ông ta, không có tiền, ông ta chỉ là cái rắm.

“A Phân, không phải tại tôi nhớ bà sao... nên đến thăm hai mẹ con bà...”

Kim Phân Phương mắt lạnh nhìn Lâm Kiến Quốc, kế đó tự hỏi một chút liền nghĩ ra chân tướng.

“Tôi chỉ sợ không phải do ông nhớ bọn tôi... mà nhớ cái thẻ ngân hàng tên tôi thôi...”

Kim Phân Phương khoanh tay, chặn Lâm Kiến Quốc ngoài cửa: “Tôi nói cho ông biết, chưa nói đến việc chũng ta đã ly hôn, mà kể cả không ly hôn thì tôi cũng sẽ không cho ông một đồng nào. Ông có bản lĩnh lắm mà, ăn vụng sau lưng tôi giờ còn tới đây.”

Kim Phân Phương châm chọc một hồi làm Lâm Kiến Quốc đỏ cả mặt, ông ta nhìn trái nhìn phải, bèn nhỏ giọng nói: “A Phân! Đừng nói như thế, tôi biết sai rồi, bà tha thứ cho tôi đi.”

“Tha thứ cho ông?” Kim Phân Phương đánh giá Lâm Kiến Quốc từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt dừng ở một chỗ. Không biết bà nghĩ tới điều gì, khẽ nhếch môi một cái, cho ông ta một đáp án bất ngờ.

“Muốn tôi tha thứ cho ông cũng được...”

Kim Phân Phương dừng một chút, cố ý để Lâm Kiến Quốc kiếu kỳ.

Quả nhiên trong lòng Lâm Kiến Quốc mừng rỡ, nghĩ rằng phụ nữ chỉ cần dỗ dành là được, nhất thời ánh mắt lóe lên: “A Phân! Bà nói đi, chỉ cần tôi có thể làm, nhất định sẽ nghe lời bà.”

“Thật không?” Kim Phân Phương nhìn chằm chằm chỗ đó, cười ác ý, “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, ông tuyệt đối làm được. Lấy dao tự thiến đi, đảm bảo tôi sẽ tái hôn với ông, cũng đảm bảo cuộc sống nửa đời sau của ông đều trên vạn người.”

“Bà...”

Mặt Lâm Kiến Quốc đỏ như gan heo, một lúc lâu mới phun ra một câu.

“Kim Phân Phương! Bà đùa giỡn tôi hả!”

“Ừ... vốn đùa giỡn ông mà...” Kim Phân Phương nhoẻn miệng cười lạnh một phen.

Ngu xuẩn, còn dám cầu xin bà tha thứ, chẳng phải ham mấy đồng tiền của bà à? Tưởng bà đây mù chắc?

Kim Phân Phương xả được cơn giận, tâm tình đặc biệt tốt.

Thấy Lâm Mân Côi ngồi trên sopha nấu cháo điện thoại với người nào đó, còn cười hi hi ha ha nhất thời lòng bà mềm nhũn.

Haiz! Nửa đời còn lại của bà trông cậy vào đứa con gái này là được.

Về phần những chuyện khác, bà không còn sức suy nghĩ nữa.

Tóm lại một câu, ai khiến con gái bà khổ chắc bà sẽ làm bọn họ sống khổ sở cả đời.

Lâm Mân Côi lưu luyến không rời cúp máy, mới nhớ bản thân mải mê nói chuyện điện thoại với Phương Nhược Cuồng, mà quên mất Lâm Kiến Quốc vẫn còn ở ngoài.

Thấy sắc mặt Kim Phân Phương có gì đó không ổn, Lâm Mân Côi bèn hỏi: “Mẹ! Không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì, mẹ có thể có chuyện gì.” Kim Phân Phương nhìn Lâm Mân Côi, lại dặn dò: “Mẹ nói cho con biết, con tuyệt đối không được dính dáng tới lão già đó. Mẹ thấy lão già đó tâm thuật bất chính, rất có thể khí tiết tuổi già khó giữ được.”

“Không thể nào, lá gan của ba nhỏ lắm.”

Kim Phân Phương hừ lạnh một tiếng, “Ai mà biết được... Dù sao con cẩn thận chút đi, tuyệt đối không được dính dáng nhiều tới ông ta. Lão già chết tiệt đó, tốt nhất đừng liên lụy chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.