Khi ngủ đến mức mơ mơ màng màng, cô cảm thấy bên dưới vừa trướng vừa tê dại, hơi khó chịu, nhưng cảm giác trong giấc mộng thực sự quá tốt đẹp, cô không nỡ thức dậy.
Cho đến lúc đầu vú bị ngậm tới nỗi ấm nóng, Lâm Mân Côi mới từ từ mở mắt.
Người đàn ông đã nghỉ ngơi hai tiếng, khỏe như vâm ngậm khối tròn trịa của cô, vừa cắn vừa xoa nắn, đương nhiên bên dưới còn không quên ra ra vào vào.
Lâm Mân Côi khẽ rên một tiếng, rốt cuộc tỉnh lại, đối mặt với gương mặt vui vẻ của Phương Nhược Cuồng.
“Hoa nhỏ, em dậy rồi.”
Nói nhảm, động tĩnh của anh lớn vậy, cô lại không mất cảm giác tứ chi.
Lâm Mân Côi thầm nghĩ thế, nhưng thân thể bủn rủn, thứ nóng rực của người đàn ông kia còn tới tới lui lui trong bụng dưới cô.
Cô nhanh chóng không nghĩ được nữa. Do đó, lúc này, cô quên béng đây là nhà của Phương Nhược Cuồng, mà vẫn cho rằng chỗ này là căn hộ của anh.
Sau khi người đàn ông làm một lần, Lâm Mân Côi nhớ tới nội dung quyển sách mình đã đọc, đàn ông không nên quá miệt mài, nhất là đàn ông có tuổi rồi.
Đương nhiên, lời này mà nói ra quá tổn thương trái tim “ông chú già” nào đó, nên Lâm Mân Côi chưa từng nói. Chỉ khi Phương Nhược Cuồng hưng phấn cao độ vỗ về thứ muốn ngốc dậy lần nữa kia, Lâm Mân Côi mềm nhũn nũng nịu lắc đầu.
“Em hơi mệt.”
Ở mức độ nào đó mà nói, tuy Phương Nhược Cuồng miệt mài, nhưng vẫn là người yêu dịu dàng. Bình thường Lâm Mân Côi nói mệt, phần lớn Phương Nhược Cuồng luôn tôn trọng ý kiến của cô, tất nhiên xa cách lâu ngày gặp lại thì sẽ không nghe cô.
Hôm nay Phương thiếu gia thực sự vui vẻ, hơn nữa cũng tới hết một lần. Anh đè Lâm Mân Côi đang mơ màng, ước chừng chơi hơn một tiếng, lại thấy sắp đến thời gian ăn cơm, mẹ Phương luôn ồn ào lại không tới quấy rầy, có lẽ đã biết hai người làm gì trong phòng.
Phương Nhược Cuồng dào dạt đắc ý, hôn Lâm Mân Côi một cái, quyết định tạm thời buông tha cô gái nhỏ của anh.
Trái lại Lâm Mân Côi mềm nhũn bò dậy, phát hiện trang trí trong phòng không đúng, mới chợt nhớ ra hôm nay là ngày cô gặp mẹ chồng.
Nói cách khác, giờ cô đang ở nhà mẹ chồng.
Tiêu rồi!
Lâm Mân Côi không đoái hoài tới đôi chân mềm nhũn, nhảy bật khỏi giường, cầm quần áo trên mặt đất bắt đầu mặc.
“Tiêu rồi, tiêu rồi...” Cô vừa nói, vừa không quên hung hăng nhìn người đàn ông, “Khốn kiếp! Tại anh hết! Chúng... chúng ta nhất định đã bị phát hiện...”
Phương Nhược Cuồng tựa vào đầu giường nhìn Lâm Mân Côi như lửa thiêu mông bắt đầu mặc đồ, còn anh thì nhàn rỗi nói, “Mẹ anh đâu phải chưa từng trải, mẹ hiểu mà.”
“Hiểu cái rắm!” Dưới cơn thịnh nộ, Lâm Mân Côi nhịn không được mắng một câu thô tục.
“Rốt cuộc anh có biết mục tiêu của em là làm người vợ hiền lương hiểu chuyện không hả?”
“... Đúng, người vợ tốt, toàn thế giới đều biết em hiền lương hiểu chuyện, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, còn có thể lên giường...”
“...”
Lười chơi với tên đàn ông khốn kiếp kia, Lâm Mân Côi mới mặc đồ xong, bên ngoài liền vang lên giọng nói do dự của mẹ Phương, hình như có chút mong đợi.
“Mân Côi à, hai đứa đã thức chưa? Sắp ăn cơm tối rồi...”
Từ giọng mẹ Phương, Lâm Mân Côi nghe ra rất nhiều thứ, nắm được tin tức rất lớn.
Chờ mong, thỏa mãn, thậm chí mang theo tí hóng chuyện.
Toàn bộ mặt mũi cô... đều mất sạch.
Lâm Mân Côi ôm gương mặt đỏ bừng, chỉ muốn khóc. Nhưng tên đầu sỏ kia lại cắn cổ cô, cười hì hì trấn an cô, “Không sao... anh thích.”
“...” Khốn kiếp! Lâm Mân Côi khóc không ra nước mắt, anh đương nhiên thích rồi.
Cô thảm quá.
Hình tượng hiền lương hiểu chuyện chưa xây dựng thành công, lại đội cái tiếng ban ngày tuyên dâm. Lâm Mân Côi biết vậy trước đó chẳng làm, đấm ngực giậm chân, nhưng cũng không kéo quá khứ đã xảy ra trở về nổi.
Lâm Mân Côi ở trong phòng nho nhỏ ầm ĩ mất tự nhiên một hồi, tất nhiên là Phương Nhược Cuồng an ủi. Đàn ông ăn no rồi, quả thực muốn bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu. Mặc kệ bạn vô lý hay ầm ĩ, anh ta đều vuốt lông cho bạn.
Bất quá, có vuốt lông thế nào, Lâm Mân Côi có không muốn thế nào đi nữa, cô vẫn phải đối mặt với thực tế.
Song đợi đến khi cô ngượng ngùng từ trên lầu đi xuống, lại phát hiện một người khác xuất hiện, hoàn toàn di dời sự chú ý của mọi người dành cho cô.
Trong phòng khách, khác với ban sáng, ngoại trừ mẹ Phương và Phương Hân Hỉ ra, còn có một người đàn ông anh tuấn cao to.
Nhìn thấy hai người bước xuống, người đàn ông khẽ ngước mắt lên, lúc thấy Lâm Mân Côi hình như hơi kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng rũ mắt xuống và chào hỏi với Phương Nhược Cuồng bên cạnh cô.
“Hi... đã lâu không gặp.”
Phương Nhược Cuồng cũng nhanh chóng phản ứng kịp, trong lòng nghĩ, tên Phàn Vực này tốc độ nhanh thật, nghe nói trở về chưa tới một tháng, giờ đã có thể bước vào nhà.
Lại nhìn nhân vật chính Phương Hân Hỉ bên cạnh, anh mím môi, nhíu chặt mày, nhất thời sáng tỏ.
Có lẽ bước vào nhà rồi cũng chưa tính là thực sự thành công.
Lâm Mân Côi không biết Phàn Vực, chẳng qua lúc ăn tối, Phương Nhược Cuồng giới thiệu qua loa.
“Hàng xóm khi còn bé của bọn anh, Phàn Vực.”
Lâm Mân Côi mỉm cười gật đầu, coi như chào hỏi. Nhưng nhịn không được thầm hiếu kỳ tên Phàn Vực này là ai, nhất là lời giới thiệu của Phương Nhược Cuồng hơi là lạ.
Bọn anh... Lẽ nào chỉ anh và chị Hân Hỉ?
Ánh mắt Lâm Mân Côi lặng lẽ dời đến chỗ Phương Hân Hỉ, lại phát hiện người phụ nữ vốn rạng ngời cởi mở, lúc này trán đã u ám.
Sự hiếu kỳ trong lòng Lâm Mân Côi như ngọn lửa càng cháy phừng phực hơn, nhưng ngay trước mặt cũng ngại lắm miệng, chỉ có thể kiềm chế. Thầm nghĩ tối nay về nhất định phải nghiêm hình tra hỏi ai kia, tranh chủ biết được bí mật này!
Nhưng Lâm Mân Côi còn chưa đợi đến lúc nghiêm hình tra hỏi Phương Nhược Cuồng, mẹ Phương đã tiên phong trước một bước tiết lộ rồi.
“Mân Côi Mân Côi, con rất tò mò thằng nhóc khốn kiếp này là ai đúng không?”
“... Dạ...” Lâm Mân Côi thoáng hết chỗ nói, trước đó chẳng phải mẹ Phương nhiệt tình giữ người kia lại ăn cơm à? Sao đảo mắt lại thành tên khốn kiếp trong miệng bà thế kia...
“Hừ... nếu không phải bác nể mặt Hân Hỉ nhà bác, thì bác không thèm để ý thằng nhóc khốn kiếp đó đâu.”
Mặc dù Lâm Mân Côi đã đoán được người đàn ông kia chắc chắn là gì gì đó của chị Hân Hỉ, nhưng nghe mẹ Phương nói vậy, nhất là đối phương có dáng vẻ hóng hớt thế, Lâm Mân Côi vẫn giả vờ kinh ngạc một chút.
“Hắn... hắn là... của chị Hân Hỉ.”
Biểu hiện của Lâm Mân Côi xem ra rất được mẹ Phương yêu thích.
Mẹ Phương giống như bật máy hát vậy, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Hóa ra, Phương Nhược Cuồng giới thiệu không sai. Phàn Vực này quả thực là hàng xóm của bọn họ, có điều mười năm trước, Phàn Vực còn có một thân phận khác, chính là bạn trai của Phương Hân Hỉ.
Hai người xem như thanh mai trúc mã, hai cành cao to, ở bên nhau coi như môn đăng hộ đối. Nhưng xấu ở chỗ, Phương Hân Hỉ thích Phàn Vực nhiều hơn Phàn Vực thích Phương Hân Hỉ.
Thời điểm đó, Phương Hân Hỉ còn chưa bất cần đời như bây giờ, không muốn dính dáng đến hôn nhân. Khi ấy giấc mơ lớn nhất của Phương Hân Hỉ chính là lấy Phàn Vực, song mục đích của cô quá rõ ràng, tuy Phàn Vực thích Phương Hân Hỉ, bất quá luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Thậm chí, có một khoảng thời gian, hắn cho rằng mình xem tình thân thành tình yêu.
Hoặc giả đối với thứ quá dễ có được đàn ông đều sẽ không quý trọng.
Phàn Vực đối xử với Phương Hân Hỉ chính là như vậy.
Phương Hân Hỉ hai mươi mấy tuổi muốn kết hôn, Phàn Vực lại nói không có cảm giác muốn kết hôn với cô. Cô cũng không phải người hiền lành gì, một khóc hai nháo ba thắt cổ, thậm chí nói có con với Phàn Vực luôn, muốn nhà họ Phàn cho một câu trả lời thỏa đáng.
Khi ấy mẹ Phương cũng nhiệt tình làm chuyện xấu, vốn cho rằng hai đứa trẻ thành đôi thành cặp, chỉ nguyện làm uyên ương chứ không làm tiên, cực kỳ tốt đẹp. Nhưng không ngờ, mấy tháng sau, Phương Hân Hỉ đã chia tay với Phàn Vực.
“Chia tay?!” Lần này Lâm Mân Côi thực sự kinh ngạc.
Chẳng phải nói hai người kia yêu nhau sao? Sao có thể chia tay chứ? Lẽ nào tên Phàn Vực này cùng một loại với Đường Tiêu, cặn bã đội lốt?
Lâm Mân Côi nghiến răng nghiến lợi, phồng má thay Phương Hân Hỉ không đáng.
Mẹ Phương ở một bên thấy dáng vẻ kia của Lâm Mân Côi, trong lòng cảm thấy đứa bé này quá lương thiện, cũng quá tri kỷ, đối với Phương Hân Hỉ vừa để bụng vừa đau lòng thế, bà càng lúc càng thích Lâm Mân Côi rồi.
“Nên Mân Côi à, con đừng áp lực quá, con trai mãi vẫn không dẫn con về nhưng luôn nhắc tới con ở trước mặt hai bác, bác liền biết con là một cô gái tốt... Chẳng qua, con đừng khẩn trương, cứ xem nơi này như nhà mình, ở đây sẽ không ai bắt nạt con, chúng ta đều là người nhà của con.”
Lâm Mân Côi không ngờ dạo một vòng lại chuyển đến trên người mình. Đồng thời, mẹ Phương trông đơn thuần vậy, nhưng thực ra đã sớm nhìn thấu sự căng thẳng của cô.
Nói nhiều tới thế lại trở thành cách an ủi cô.
Trong lòng Lâm Mân Côi bỗng dưng buông lỏng, cô mỉm cười, “Dạ... con sẽ... con nhất định sẽ...”
Sau khi nói chuyện phiếm với mẹ Phương xong, cả người Lâm Mân Côi đều thoải mái.
Trong phòng khách đã không còn bóng dáng của Phương Hân Hỉ và Phàn Vực, chỉ có Phương Nhược Cuồng ngồi ở đó, không biết đang nghĩ gì.
Cô chuẩn bị dọa anh một chút, nhưng còn chưa tới gần, đã bị đối phương kéo tay, ôm vào lòng.
“Mẹ nói gì với em vậy mà mặt mày em rạng rỡ hẳn?”
“Bí mật...” Lâm Mân Côi cười khúc khích, lại nhìn khắp phòng, “Đúng rồi, chị và Phàn Vực đâu?”
Phương Nhược Cuồng chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Ở bên ngoài đó.”
Lâm Mân Côi thoáng tò mò, cấp thiết muốn đi qua nhìn xem ngự tỷ Phương Hân Hỉ sẽ ngược tra nam thế nào, bèn ôm Phương Nhược Cuồng định qua đó nghe góc tường.
Phương Nhược Cuồng vốn chẳng có hứng thú, Phương Hân Hỉ lại không phải trẻ con, chuyện của mình chị ấy còn không giải quyết được sao? Nhưng, thấy dáng vẻ nhao nhao của Lâm Mân Côi, anh đành bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Chẳng qua, hai người mượn danh nghĩ tiêu thực mới bước ra khỏi phòng khách, còn chưa chính thức chọn địa điểm tốt giả vờ vô tình gặp được, chợt nghe một tiếng bạt tay.
Phương Hân Hỉ hất cằm, đứng trước mặt Phàn Vực cao hơn cô một cái đầu, cực kỳ có phong phạm nữ vương.
“Bộ tưởng bà đây thực sự là chim trong tay cưng hả? Vẫy cái là tới, kêu cái là đi! Bà cho cưng biết, mười năm rồi! Phàn Vực! Bà đã sớm không lạ gì cưng rồi! Cút xa cỡ nào thì cút xa cỡ đó cho bà!”