Cứ như bình thường cậu đến chỗ sư phụ cậu, cậu không rõ tại sao sư phụ cậu là bị kêu là kẻ lỗi thời. Khi cậu vô tình gặp anh tại siêu thị sau khoảng 3 tuần kể từ khi chủ nợ đến tìm cậu. Sư phụ cậu rất trẻ, trẻ hơn tuổi. Đã hơn 40 tuổi nhưng nhìn như một người chưa đầy 30, gương mặt dáng người như một người mẫu. Và ông ta đang loay hoay tại quầy đồ đông lạnh. Cậu vô tình đụng vào ông. Khi cậu định thần lại, thì chỉ thấy ông nhìn chằm chằm cậu. Mắt anh sáng lên. Hỏi một câu:
_ Muốn học vũ đạo không? – khi chưa rõ mô tê gì, ông đã lôi cậu về nhà.
Nhớ lại thật dọa người nhưng ông tạo nên một sức quyến rũ khó cưỡng lại. Chính cậu cũng bị anh hấp dẫn mà đi theo ông. Đi chiếc xe đạp cũ rích, cậu đi đến nhà thầy. Bên trong là một căn phòng bừa bãi quần áo vứt lung tung bừa bãi. Nhưng thoang thoảng trong căn phòng mùi hoa láng nhẹ nhàng dẫn lối cậu về phòng tập. Tiếp nhạc nhẹ nhàng nhưng vẫn thu hút người nghe. Giữa phòng, một thân ảnh lướt nhẹ nhàng theo nhịp điệu êm dịu kia. Một vũ điệu không tên. Mạ mị. Dụ nhân. Huyễn hoặc. Mái tóc dài bê bết mồ hôi, mồ hôi chảy dọc gương mặt thon dài. Mặt luôn nhìn chăm chú vào một khoảng không bất định không rõ, nét cười không bao giờ dứt. Cậu không thể nào hiểu nổi người như thế sao lại bị người ta vứt bỏ? Người đó,…ai nhìn đều mê mẩn không thôi. Như cậu dù nhìn bao nhiêu lần thầy mình múa nhưng cậu vẫn bị những vũ điệu đó hớp hồn.
Tiếng nhạc dừng, Hiên Du thất thần tại chỗ một hồi. Khi định thần lại đã thấy cậu học trò của anh. Hơn năm trước anh vừa gặp nó, anh đã nhận ra đây là một đứa trẻ có tài. Cậu thấy thầy nhìn về phía mình, cậu giơ lên túi hoa quả, nhưng chủ yếu là món dưa chuột. Hiên Vu thấy vậy lao ngay đến bên cậu. Ôm lấy cậu dụi dụi. Cậu thấy thầy cậu như phân liệt nặng, chỉ khi múa, chỉ khi gặp một nhạc điệu nào đó mới thực sự là một người nghiêm túc còn khi bình thường chả khác gì một đứa trẻ. Tỉ như lúc này đó…. Cậu luôn có duyên gặp những người có mị lực hấp dẫn những người xung quanh. Như thầy và cặp song sinh hôm trước. Nhớ lại tim cậu vẫn đập lệch nhịp, mặt cũng bất giác đỏ lên. Cậu là một đứa trẻ xinh xắn nếu không muốn nói là cậu có một sức hút đặc biệt. Ngày đầu tiên Hiên Du gặp anh đã nhìn thấu, nhìn đứa trẻ đó, anh nhớ đến mình hơn hai mươi năm trước lúc đó mình cũng giống thế, và người kia….Dọn lại căn phòng của thầy, cậu nhìn thầy cậu hồn nhiên ăn dưa leo ( -_-lll)( ăn dưa leo một cách hồn nhiên đó mí nàng ơi, bác Du là zai già dễ giận dỗi >_<)
Bóng hình nho nhỏ dần khuất đi, Hiên Du thay bộ mặt vui vẻ hồn nhiên thái quá thành một nét trầm tư….
Người kia có nhớ anh không?
=.=lll
Trong phòng, giữa một khoảng không mập mờ, ánh sáng mờ yếu chiếu vào một thân ảnh đang lướt nhẹ trên sàn. Tiếng nhạc cuồng nhiệt đầy tính dẫn dụ khiêu khích. Mái tóc màu nâu trầm nhẹ bay trong không khí. Những động tác lại khiêu gợi lên một một ngọn lửa cháy bỏng. Bên dưới sân khấu hầu như không tiếng nói, nhẹ nhẹ từng thanh âm thở hổn hển bất thường. Tất cả đang dõi theo cậu.
Đọa thiên sứ kiều diễm.
Tinh linh của màn đêm
Có nhiều cái tên người ta đặt cho cậu. Bởi vì cậu là nam vũ công nổi nhất trong mấy tháng nay ở Midnight. Cậu thân là vũ công thoát y nhưng cậu chưa từng phơi hết thân thể. Như bao lần, cậu từ từ cởi áo khoác ngoài phong cách, đến quần da bó sát màu đen bóng, tiếp tới quần lót màu đen hình chữ T. Trên người chỉ còn sót một chiếc áo sơmi mỏng manh màu trắng. Như ẩn như hiện dưới lớp áo trắng thuần khiết kia, một thân thể trắng mềm hấp dẫn. Cậu đi tới bên sân khấu, bước xuống, đi một hồi đến bên một cái bàn trống. Trên cái bàn là một cốc nước, cậu cầm lấy nó dội lên người. Trong chốc lát nước làm ướt hết người cậu, từng giọt nước lăn xuống dọc theo cặp chân thon dài không một vết sẹo lồi. Thân thể cậu mờ tỏ mị hoặc dưới ánh đèn mờ ảo. Trên gương mặt cậu vẫn không thôi một nụ cười đầy khiêu khích. Khi vũ điệu kết thúc tất cả mọi người trong căn phòng cùng thở ra những hơi thở dồn dập của dục vọng. Ánh đèn mờ ảo kia đã tắt đi và cậu cũng biến mất, đang đi về phía sau một bàn tay to bản nắm lấy cổ tay cậu, ép cậu vào tường thật mạnh. Khi nhìn kĩ thất đó là môt khách nhân thường xuyên tới coi cậu nhảy. Ánh mắt chứa đầy dục vọng, thứ dục vọng do chính cậu dấy lên cho lão ta. Đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ, ông ta hướng tay cởi nốt chiếc áo sơmi gợi cảm duy nhất trên thân mình cậu. Sợ nhất những tình huống này nên cậu mới vô cùng do dự khi quyết định nhảy thoát y tại quán bar. Run rẩy. Cậu nhớ đến một lời dặn của thầy. Dù không muốn nhưng cậu giơ chân đó thẳng vào chỗ hiểm của đối phương. Nhưng cậu đá nhầm người. Một người trong cặp song sinh cậu tình cờ gặp hôm trước đã cố cản khách nhân kia. Trong gang tấc cậu suýt đá trúng anh, may mà tay anh nhanh chóng cản chân cậu lại bằng tay trái. Rồi người cậu bị lôi đi, cậu có thể cảm thấy một bàn tay ấm nóng đang bao trùm lên cổ tay gầy yếu của cậu rồi một cái gì rất ấm bao trùm lên lưng cậu. Anh khoác cho cậu cái áo khoác của anh. Đi đến trước phòng nghỉ, anh nhẹ ôm lấy cậu từ phía sau. Thoang thoảng mùi bạc hà nhẹ sượt qua trên má cậu….
Rồi anh đi mất, chỉ còn một mình cậu đứng đó. Tim cậu đập mạnh liên hồi. Cậu nghĩ chắc cậu bị bệnh tim mất rồi. Trong đầu cậu giờ đây lưu lại hình ảnh một chàng trai tóc dài, đôi mắt phượng, bờ môi khinh bạc hơi cong tạo một nét cười khó phai. Mùi bạc hà thoang thoảng…..
Khi chàng trai đi được một đoạn, một chàng trai khác bước ra. Dung mạo giống hệt cho thấy hai người là anh em song sinh, chỉ có điều chàng trai mới bước ra có mái tóc ngắn hơn chàng kia là người em trai. Người em trai lại gần anh mình, anh ta cười ẩn ý:
_ Chưa gì anh đã tiếp cận vật nhỏ kia rồi? Thật không giống anh lắm – giọng nói chứa đầy mỉa mai đùa giỡn.
_ Ôm quả thật thoải mái- người anh không giận nói, nét cười chưa từng dứt.
Anh chưa từng thấy ai đáng yêu như vật nhỏ đấy, trước đây anh đã chơi đùa rất nhiều người nhưng tiểu nhân nhi này thực sự khác biệt với những người mà hai anh em anh đã từng gặp…… Rất đặc biệt…..
Buổi biểu diễn kết thúc, cậu chạy đi tìm ông chủ bàn chuyện nghỉ việc.