Ngồi dậy thì xung quanh chỉ là một mảng tối đen, cậu từ mịt mờ cho đến hoảng sợ. Cậu biết cậu đã về biệt thự Hàn gia và thể xác cậu vẫn đầy dấu ấn của Hàn Tịch. Cậu mò lấy đèn để bật lên nhìn. Hai bảo bối của cậu đâu???
Cậu đứng bật dậy nhưng ngay lập tức ngã xuống đất, thân thể đau nhức, chân nhũn ra khiên cậu không thể nào đứng vững được. Cậu ngồi đó cho đến khi một đôi tay mạnh mẽ đỡ cậu dậy, đối diện gương mặt đã trở nên thành thục của Hàn Tịch cậu chỉ có thể cắn cắn đôi môi trắng bệch của mình rồi đưa mắt nhìn anh. Sàn nhà rất lạnh nhưng cậu không hề biết, đến khi anh bế cậu lên, làm cậu muốn giãy khỏi tay anh nhưng không thể, bởi cậu chẳng có một tý tẹo sức lực nào cả. Rồi cậu cũng lười phản kháng. Hàn Tịch thu hết những phản ứng của cậu vào trong mắt, lúc đầu thấy cậu đáng yêu nhưng sau lại thấy đau. Đáng yêu bởi lẽ vẻ mặt hơi đo đỏ vì tức khí của cậu vô cùng đẹp nhưng anh cũng đau lòng vì cậu ấy với anh có sự đề phòng phản kháng. Đó là bởi lẽ sau khi bị người khác cường ép lên giường đến phát sốt thì ai chả muốn phản kháng. Nhưng bản thân Minh Tu vẫn ngốc nghếch không hề phát hiện ra bản thân bị sốt, cậu ngồi dưới sàn gạch lạnh lẽo nhưng chả cảm thấy gì cả, bây giờ cậu chỉ muốn biết:
_ Hàn Tịch, con tôi đâu???? – cậu mở miệng nói nhưng phát hiện ra cổ họng khô khốc, tiếng nói khàn đặc lại thôi nói nữa, chỉ vẻn vẹn 5 từ trong một câu hỏi tu từ đơn giản chất vấn anh
_ Chúng đang ăn tối, buổi chiều chúng tìm em nhưng em cứ ngủ mê man cho đến khi đến giờ ăn tối tôi mới đưa chúng đi- anh nhìn cậu chăm chú, nhìn đến cả sắc mặc ửng đỏ do cơn sốt đem lại rồi hối hận hôm qua có hơi quá lên như thế – em lên giường đi, em đang sốt mà sao lại ngồi trên sàn lạnh vậy
Cậu sốt ư??? Cậu mở to mắt nhìn anh đầy nghi hoặc, nhưng cơ thể cứ nhũn ra đã khẳng định cậu ốm rồi. Anh đặt cậu trên giường rồi ra ngoài phân phó mang cháo đến. Khi quay lại thấy cậu đã nhắm mắt nằm trên giường, anh biết cậu không ngủ. Hơi thở dồn dập của cậu đã tố cáo cậu giả vờ ngủ. Sao anh không rõ chứ, thiên hạ kia luôn không biết giả vờ cũng chẳng biết nói dối nhưng anh không muốn đả khích cậu, chỉ lặng lẽ ngồi bên cậu, ngắm cậu thật lâu. Cậu sau 4 năm đã trưởng thành lên không ít, không còn vẻ ngoài ngây ngô lúc 15, 16 tuổi khi gặp anh em họ. Cậu thoạt nhìn có vẻ trưởng thành hơn nhưng anh biết tâm tư cậu vẫn rất đơn thuần, không đơn thuần thì sao lại hoảng sợ vội chạy trốn khi gặp anh. Còn hai bảo bối nữa chúng bảo chúng ghét anh, nhớ lại vẻ mặt cảnh giác của chúng hệt như hai con mèo con xù lông lên nhìn tạc mao đáng yêu vô cùng. Anh tiếc hận đã để mất 4 năm thân cận chúng và ba ba chúng đến vậy.
Có lẽ không chịu được ánh mắt rực lửa của anh, cậu đã mở mắt nhìn anh. Cảm xúc nơi đáy mắt cậu làm anh chợt giật mình, sự cảnh giác, sự sợ hãi nỗi bất an, sự run rẩy không ngừng khiến anh muốn tự cho mình một cái đấm. Sao anh có thể nóng vội không cần biết đến lý do mà đã làm vậy với cậu chứ. Anh thực sự không biết nói gì, hay mở miệng ra sao thì cậu chợt nói:
_ Hai đứa trẻ là con anh với Hàn Triệt, đúng đó là con của hai người.
Cậu biết đầu hàng là rất vô dụng nhưng cậu chỉ hi vọng hai người sẽ nghĩ đến tình cảm cũ giữa ba người họ mà đừng làm gì hai bảo bối của cậu. Đối cậu chúng là tất cả những gì cậu còn lại. Chúng là gia đình của cậu.Nhưng cậu đâu biết suy nghĩ nhỏ bé của cậu bóp nát trái tim của Hàn Tịch. Cậu chỉ đơn thuần nghĩ họ sẽ rất hận cậu. Nhưng cha cậu thường nói, hận càng nhiều thì chính là yêu càng nhiều, mà nhớ ai thật nhiều thì chính là trong tim có người đó.
Không gian trở nên im ắng đến chết người thì có tiếng bước chân chạy đến rồi lại tiếng trẻ con nữa.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Minh Tu sửa lại tâm tình rồi gọi hai bảo bối vào, sao cậu không nhận ra tiếng bước chân ngắn tũn của hai còn cùng cái giọng khẩn trương của chúng chứ. Cửa mở, hai cái đầu nhỏ nhắn thò vào giương to đôi mắt màu hổ phách giống ba ba chúng nhìn vào. Chúng luôn sợ ba ba vẫn còn ốm lúc trước khi rời phòng chúng thấy sắc mặt của ba ba chúng tái nhợt nhìn rất khó coi, nhưng giờ đây chúng nhìn thấy ba ba chúng cười ôn nhu nhìn chúng và sắc mặt có vẻ hồng nhuận hơn làm chúng vô cùng an tâm. Minh Nhật cùng chị gái Minh Nguyệt cùng nhau cẩn thận bê một khay cháo vẫn còn bốc khói nghi ngút vào trong phòng. Nhìn vẻ mặt đầy nghiêm trọng của con trai với con gái cả cái dáng đi cẩn cẩn dực dực của chúng chọc cậu bật cười. Hàn Tịch thấy cậu nhìn con trai và con gái cười vui vẻ thế làm tâm lý trở nên thả lỏng hơn, cảnh tượng trước mắt khiến cho tâm tình của anh trở nên vô cùng cao hứng. Trước mắt anh là con trai và con gái anh và hơn nữa “ mẹ “ chúng đang ở đây. Có giết chết anh, anh cũng không buông ba người này thêm lần nữa. Đây là gia đình của anh.
Bên ngoài vẫn luôn có một bóng đen rình rập bên ngoài, một lúc lại tan biến không dấu vết.
Đêm nay thế là đủ rồi, chúng ta hãy để ngày mai khi ánh sáng soi sáng mọi việc
___________________ Tôi là dải phân cách sự thật trong quá khứ___________________________
Hai mươi lăm năm trước, Tiểu thiếu gia của Long Môn Trầm Vân Thiên vào tuổi 18 đã yêu một người đàn ông đứng tuổi xấp xỉ tuổi huynh trưởng của cậu nhưng cậu tin vào tình yêu mình cậu nghe theo trái tim cậu mách bảo rồi bỏ nhà đi theo người đàn ông đó nhưng rốt cuộc thì trái tim cậu chỉ còn là những mảnh vỡ đau đớn. Người đàn ông cậu yêu chính là gia thế của cậu cùng đó hắn còn lợi dụng sự sủng ái của Trầm lão gia chủ đối với đứa con út đặc biệt của mình mà ra điều kiện đòi hỏi. Biết là tình yêu mình hằng tin tưởng vốn là sự sai lầm nhưng chính vì không còn mặt mũi về gặp cha cùng các ca ca mà Trầm Vân Thiên đã rời đi mất, đi khỏi chỗ người đàn ông đó mà đi nhưng hắn đâu dễ buông tha món lợi to lớn mà cậu đem đến cho hắn nên hắn truy bắt cậu, hắn cưỡng đoạt cậu nên mới biết lý do cậu được sủng ái. Nhưng sủng ái gì cái thứ quái vật nam không ra nữ chẳng phải đó chứ.
Hắn ngày ngày đem cậu ra làm vật phát tiết tình dục. Hình tượng thanh tao ôn nhu của hắn trong cậu hoàn toàn sụp đổ. Ngày ngày bị trói trên giường rồi chịu sự sỉ nhục từ nguời cậu đã từng rất rất yêu. Hai năm cậu trải qua ngàn lần vạn lần những thống khổ từ thể xác đến tinh thần nhưng cho đến khi cậu mang thai đứa con của hắn thì cậu hoàn toàn tan rã. Cậu ngày ngày không ăn không uống. Chỉ biết ngồi đó thẫn thờ như một cái xác không hồn, nhìn bầu trời xanh mà thấy mịt mù đen đúa. Đôi mắt vô thần khiến cho những người đưa cơm đến cho cậu chỉ có thể lặng lẽ đưa ánh mắt bi thương thay cậu, rồi một hôm nhìn đĩa thức ăn nóng hổi đưa đến bên cạnh cậu dùng tất thảy những sức lực cậu có thể dùng đạp nát chiếc đĩa thức ăn vơ lại mảnh vụn của đống thủy tinh sắc bén đâm thẳng vào bụng. Cậu muốn xóa đi nghiệt chủng đó, giết chết con hắn cậu sẽ thỏa mãn hơn nhưng giây phút đó vệ sĩ của hắn để bên canh chừng cậu lại ngăn cậu lại. Anh ngày ngày nhìn người con trai này thống khổ hơn chết nhưng anh không muốn cậu giết đi con mình vì dù cha nó là kẻ thế nào nhưng cậu là thân sinh ra nó, cậu không thể giết nó.
Nó vốn vô tội không đáng chết chỉ vì cha nó. Dùng ánh mắt thù hận trừng người nam nhân dáng vẻ hung tợn kia cậu cố sức giãy dụa nhưng không thể vì đã hơn tuần cậu chưa ăn một thứ gì. Tất cả đều như giọt nước tràn ly nước đã đong đầy. Nước mắt vội vã tràn khóe mắt phượng của cậu. Đau đớn, thống khổ, nhục nhã và cả nỗi nhớ nhung cùng lúc khiến cậu vỡ òa. Cậu đau đớn bởi sự bất lực của bản thân, cậu thống khổ vì trái tim đã tan rã và cả nỗi nhớ nữa cậu nhớ gia đình ấm áp của mình,. Từ nhỏ không có mẹ, thiếu đi sự ôn nhu chăm sóc mà cậu sa đọa vào vòng tay của một người đàn ông đáng tuổi huynh trưởng của cậu, Trầm Dạ Thiên 30 tuổi.
Những người trong gia đình cậu luôn bận rộn không ai chú cậu nhưng trong thâm tâm họ cậu là bảo bối độc nhất vô nhị của Trầm phu nhân Viên Hà để lại. Ngày thường bận rộn ít quan tâm đến đứa trẻ đang lớn tâm tính nhạy cảm dễ cô đơn, Trầm lão gia Trầm Tạc đã đánh mất con trai út như vậy. Ngày đêm đau buồn khiến cho ông mất đi khí chất phong độ mà biến thành một người cha già đầy vẻ tang thương, ông đã vì sự nghiệp mà mất đi con trai út nhu nhuận đáng yêu Vân Nhi của ông. Cho đến ngày một tin hung tàn nhất đã triệt để đập nát trái tim người cha già hơn 50 tuổi là biệt thự nơi tên khốn Doãn Khải giam cầm con ông bị thiêu cháy. Lúc ông đến nơi nhìn thấy chỉ là một ngọn lửa cao đến trời xanh, nó đỏ rực đốt cháy cháy tâm can ông. Bốn người con trai vội đỡ ông đứng lên. Ai cũng nghĩ tất cả đã chết, nhưng sự thực có ba người đã trốn ra khỏi cơn hỏa hoạn điên cuồng đó là anh em vệ sĩ tên Minh Hạ và Minh Điệp và cả một thiếu niên luôn vẫn trầm mê trong giấc ngủ do thuốc mê, Trầm Vân Thiên. Người anh trai Minh Hạ chính là người vệ sĩ bị Doãn Khải cử đến canh giữ Trầm Vân Thiên. Chính anh đã nhìn đủ những gì người đàn ông mặt người dạ thú kia làm với cậu, và chính anh cũng không biết mình đã yêu phải cậu thanh niên đầy tang thương này. Cho đến khi đêm qua ông chủ của anh đến trong cơn say định chà đạp cậu nhưng bị cái bụng bầu của cậu dọa sợ mà điên tiết đạp thẳng vào bụng cậu đến khi cậu bị chảy máu mà ngất đi. Bác sĩ đi tới khám mới biết cậu đã sẩy thai. Nét tang thương gần như bao phủ vì cậu hơn tháng nay đã từ bỏ ý định giết đứa trẻ đi và muốn sinh nó ra vì đó là cốt nhục của cậu, một mình cậu nhưng giờ một kẻ điên đã giết nó, sau khi uống thuốc để làm cho thai nhi đi ra ngoài cậu đã mê man khiến cho một người đàn ông sát đá trước giờ chưa bao giờ yêu muốn bảo vệ cậu, đem cậu vào giữa đôi cánh của anh mà bao bọc cậu lại, giúp cậu thoát khỏi bi ai thống khổ này. Vậy nên đám cháy đã ập đến.