CHƯƠNG 17: BỨC BÁCH (2)
Nhạc Thần là bị ném tới trên giường.
“A!” Mông lập tức đánh vào trên sàng, đau đến nhe răng trợn mắt, quản không được miệng oán giận nói, “Ngươi nghĩ rằng ta là tảng đá á?”
Ngu Gia Tường từ trên cao nhìn xuống Nhạc Thần, biểu tình trên mặt lộ ra thâm trầm, sau đó câu lên khóe miệng tà cười, đem Nhạc Thần từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá một phen.
Đối với ánh mắt tra xét của Ngu Gia Tường có thể so với tia X, trong lòng Nhạc Thần có chút nhút nhát, đem bố khăn bên hông hảo hảo kéo lên một ít, ưỡn ngực cùng lưu manh đối diện nói, “Có cái gì đẹp mặt, ta có chẳng lẽ ngươi không có?”
Khóe miệng Ngu Gia Tường gợi lên cười tà biến thành cười to, “Rất có ý tứ, giống như đùa cẩu.”
Nhạc Thần nghe hắn đem chính mình so sánh với cẩu, trong lòng lập tức phẫn nộ, nhưng nhìn đối phương thần sắc hưng trí dạt dào nhìn chằm chằm mình, bản thân phản kháng hoặc cãi lại chính là chả khác nào giống như bình thường bị đùa bị ngoạn.
Nhạc Thần khép chân ngồi xuống, đem mặt chuyển qua nơi khác, nhìn một bên cửa sổ, nói, “Ngươi đem ta so sánh với cẩu ta cũng khổng thể nói gì hơn, có thể làm cho Đại tướng quân cảm thấy có ý tứ là vinh hạnh của ta, chỉ sợ người làm thuộc hạ cho ngươi đến heo chó cũng không bằng, ngươi du tình du tính, cẩm y ngọc thực, nhóm thuộc hạ của ngươi lại liều chết trên sa trường, máu tươi giàn dụa, không nghĩ tới ngươi còn thư thái như vậy, ta thực vì bọn họ mà thấy không đáng giá, ta cũng vì ta cảm thấy không đáng giá, chúng ta đem tánh mạng cùng lý tưởng tương lai đều giao cho ngươi, nhưng ngươi lại xem chúng ta như rau cỏ như lợn cẩu, chỉ là đồ vật tìm niềm vui cho ngươi.”Nhạc Thần càng nói càng căm tức, càng nói càng trôi chảy, càng nói càng châm chọc, trong đôi mắt bắn ra quang mang khiếp người, “Thời điểm ngày ấy tại thủy đạm gặp được ngươi, ta vừa thấy liền đoán rằng ngươi là Đại tướng quân trong quân doanh này, trên y phục ngươi ngày đó chính là ám vân ẩn long. Ta mặc dù chưa từng thấy qua Đại tướng quân, nhưng xem Thích đại ca đối hắn kính trọng có thêm, cũng không ngỗ nghịch, vì hắn sinh vì hắn tử, tận trung đền đáp, ta liền không tin người hắn đi theo kính nể lại là một người lưu luyến sắc dục, hào vô khí độ, kim ngọc kỳ ngoại. Cho nên, ta ngày đó có thể nào không phản kháng, ngươi là Đại tướng quân, ta không thể làm bẩn thanh danh của ngươi, đương nhiên phản kháng, ngươi không phải Đại tướng quân, ta làm một nam nhi bảy thước, cũng không có lý do gì để cho người khác khuất nhục đi, đương nhiên cũng là phản kháng. Ta không rõ, ta có tội gì?”
() Không có khí độ, tô vàng nạm ngọc (hào nhoáng).
Ngu Gia Tường nghe Nhạc Thần nói xong, mỉm cười nhìn cậu vỗ tay khen ngợi, “Không nghĩ tới ngươi mở miệng còn biết ăn nói!”
“Chẳng lẽ ta nói không đúng sự thật!” Nhạc Thần đối Ngu Gia Tường trợn mắt nhìn.
“Là sự thật, nghĩa huynh kia của ngươi cũng không phải vì ta sở dụng, hắn đi liều mạng sa trường, máu tươi giàn dụa, đó là để hắn chết có ý nghĩa, sau có thể truy phong hầu tước, hậu nhân được lợi, tổng so với chết trong lao tù bệnh dịch đều tốt, ngươi thử nói đi?”
Nhạc Thần từ trong ánh mắt Ngu Gia Tường thấy được hàn quang, điều này làm cho tâm cậu không tự chủ được buộc chặt, tựa như đại não không tiếp đủ máu liền muốn ngất đi, từ kẻ răng thật vất vả hỏi ra một câu, “Thích Ngân lần này xuất chiến, ngươi là muốn hắn chết?”
“Đây là thành toàn hắn!” Ngu Gia Tường nhẹ phẩy tay áo, ở một bên ghế ngồi xuống.
“Ngươi không thể như vậy.” Nhạc Thần đột nhiên từ trên giường lao xuống, vọt tới trước mặt Ngu Gia Tường bắt lấy bờ vai hắn, “Ngươi không cho hắn là một tướng lãnh tốt, là một nhân tài hiếm có sao?”
Ngu Gia Tường đem tay Nhạc Thần cầm xuống, vuốt ve thưởng thức nơi bàn tay cậu, cười nói, “Thiên hạ lo gì không có người tốt hơn, không vì ta sở dụng liền không hề ý nghĩa, cùng ta đối nghịch chỉ có một con đường chết. Ta là tiếc hắn, mới cho hắn cơ hội lập công cuối cùng, như vậy hắn cũng có thể danh lưu sử sách, không uổng một thân công phu bản lĩnh.”
“Ngươi như thế nào có thể như vậy, chẳng lẽ không thể cho hắn một cơ hội nữa sao, khuyên bảo hắn quy hàng cho ngươi sở dụng?” Nhạc Thần nghĩ đến thời điểm Thích Ngân tiến vào cáo biệt, chính mình còn cùng Thích Ngân nói chờ hắn trở về, hắn là không biết cậu có bao nhiêu thương tâm.
“Ngươi thật uổng là nghĩa đệ của hắn, đối với tính tình hắn một chút cũng không biết sao? Có thể khuyên hắn vì ta sở dụng đương nhiên tốt lắm, chính là hắn làm sao sẽ nguyện ý. Trung tâm vì chủ, chết mà bất khuất, cốt khí của hắn, ta tất nhiên thưởng thức.” Ngu Gia Tường nói đến đây, trong giọng nói cũng mang theo tia ảm sắc buồn bả.
“Sẽ không như vậy. Hắn còn chưa hỏi qua ý kiến của ta, còn chưa nói cho ta biết, cứ như vậy đem ta từ bỏ.” Nhạc Thần nghe xong lời nói của Ngu Gia Tường, nghĩ tới lời lẽ ngữ khí Thích Ngân ban chiều, giống như Thích Ngân tính toán sẽ không trở về. Hắn cứ như vậy đem mình bỏ xuống, công đạo một câu ‘Tìm một người tốt hơn’, rồi đem chính mình để đó, chẳng lẽ bản thân thật giống kỹ nữ sao, tùy tiện đi tìm một người tốt, bồi túc bồi tiếu, hắn cũng thực đem mình là ân khách?
() Bồi ngủ, bồi cười.
Nhạc Thần không kềm chế được, ngồi xuống bên cạnh chân bàn liền khóc lên, “Cái gì chó mà này nọ, đem ta trở thành cái gì, Thích Ngân, ngươi trở về xem ta có hay không đem ngươi ngũ mã phanh thây, thật đúng là đem ta tùy nhặt tùy bỏ phá đồng lạn thiết() sao?”
() Đồng vụn thiết nát (không là cái gì).
Ngu Gia Tường chưa từng thấy qua người nam nhân nào có thể khóc như vậy, đầu tiên là không tiếng động rơi lệ, sau lại là mắng to khốc rống, cuối cùng ở nơi này lặng lẽ mà khóc.
Khóc một hồi lâu, trong đầu Nhạc Thần trải qua thời kì loạn thành tương hồ, liền tự hỏi tự vấn vấn đề, Thích Ngân đều ra chiến trường chịu chết, mình ở nơi này khóc khóc có ích lợi gì, cho dù mắng hắn hắn cũng không nghe được, hắn còn chưa trở về a, còn không bằng nghĩ biện pháp cứu hắn đi.
Ngẩng đầu, nhìn Ngu Gia Tường đã ở dưới đèn cầm sách đọc, căn bản không có để ý tới mình.
Tuy rằng trên người chỉ vây một bố khăn, nhưng toàn bộ thời đại học, khi mùa hè trong phòng ngủ không có điều hòa, mọi người ở đó cũng chỉ mặc quần nhỏ sinh hoạt, thậm chí quang mông đều có, cho nên, cậu cũng không để ý cái này.
“Đại tướng quân, ta muốn nói ra suy nghĩ của mình.” Nhạc Thần lấy khăn trải giường xoa xoa nước mắt, đi đến trước mặt Ngu Gia Tường, thật sự cung kính nói.
Một khắc Ngu Gia Tường ngẩng đầu nheo mắt, khóe miệng gợi lên nét cười, hỏi, “Ngươi muốn nói gì?”
“Ngươi làm sao biết Thích Ngân xuất chiến nhất định sẽ chết chứ, nếu hắn còn sống trở lại thì làm như thế nào?” Ánh mắt Nhạc Thần bình tĩnh, chứng thực nói.
Ngu Gia Tường xem kỹ hai mắt Nhạc Thần, rồi đem tầm mắt dời lại trên sách, thản nhiên trả lời, “Hắn sẽ không còn sống trở về, chính hắn biết.”
“Ta để hắn còn sống trở về, hắn nhất định trở về, nếu hắn còn sống trở lại, ngươi sẽ làm thế nào?” Nhạc Thần theo dõi chặt chẽ Ngu Gia Tường.
Trong mắt Ngu Gia Tường mang theo hứng thú, nhìn Nhạc Thần cười nói, “Hắn còn sống trở lại a, vậy ban thưởng cho hắn một ly rượu độc, sau đó nói hắn xuất chiến bị thương, miệng vết thương nhiễm độc, không trị được bỏ mình.”
“Ngươi?” Nhạc Thần tức giận đến nói không nên lời.
Nhìn đến Ngu Gia Tường không chút nào chú ý, hoặc là nói biểu tình lạnh lùng, cậu thật sự không còn cách nào, lập tức quỳ xuống.
Nam nhi dưới trướng có hoàng kim, Nhạc Thần từ khi trong bụng mẹ đi ra, vốn chưa bao giờ quỳ xuống trước mặt người khác, chính là lúc này không quỳ không được, “Ta cầu ngươi, ta sẽ thuyết phục hắn, để hắn không cần cùng ngươi đối nghịch, làm cho hắn vì ngươi sở dụng, ngươi phóng hắn một con đường sống.”
Nhạc Thần là thật tâm muốn nhờ, thần sắc trên mặt thương tâm lại quật cường, ngón tay Ngu Gia Tường nhẹ nâng cằm cậu, vuốt ve đôi môi mọng đỏ, hỏi, “Ngươi nói xem sẽ thuyết phục hắn như thế nào?”
Nhạc Thần có chút ngốc lăng, đúng vậy, cậu nói thuyết phục Thích Ngân như thế nào chứ? Kỳ thật, cậu đối Thích Ngân cũng không hiểu biết, mỗi lần chính là đi cùng Thích Ngân đến những chỗ tốt, cậu căn bản không hiểu Thích Ngân, cậu nói như thế nào thuyết phục hắn, có thể sử dụng biện pháp gì.
Nhạc Thần mờ mịt, nên làm sao bây giờ?
“Ta đều có biện pháp, nếu không thể thuyết phục hắn, ta nguyện ý chết cùng hắn, ngươi tin tưởng ta đi!” Nhạc Thần lời thề son sắt cam đoan.
Ngu Gia Tường nở nụ cười, trên trời một đạo sấm chớp đánh quá, trong phòng đột nhiên trở nên sáng rực, nháy mắt lại khôi phục ảm đạm, đạo thiểm điện này làm cho nụ cười của Ngu Gia Tường có chút quỷ dị, trong lòng Nhạc Thần đánh cái giật mình, có chút khủng hoảng.
“Ngươi làm người của ta đi! Ta sẽ nguyện ý cho người đi cứu hắn về. Như thế nào?” Thanh âm Ngu Gia Tường lạnh lùng còn mang theo trêu đùa.
Nhạc Thần biết hắn đem chính mình trở thành đồ chơi hảo ngoạn, nhưng cậu đã không còn biện pháp nào khác đểnghĩ, chỉ có thể bám chân Ngu Gia Tường, hiện ra thần sắc cao hứng nói, “Ngươi nói phải giữ lời, ngươi cho người đi cứu hắn về, ta có thể nói phục hắn.”