Mây đen biến mất, ánh mặt trời lại quay về với mặt đất. Bầu trời ban ngày lại hiện ra, giống như sau cơn mưa trời lại sáng. Thanh Vân Sơn một lần nữa đắm chìm trong ánh mặt trời rạng rỡ, Tiên khí ngập tràn. Từ xa nhìn lại giống như chốn tiên cảnh, không hổ danh là thắng cảnh đệ nhất Trung Thổ trong hàng nghìn năm nay.
Tuy nhiên, nếu như từ trên cao nhìn xuống, có thể trông thấy vô số thân ảnh mau lẹ đang từ trên đỉnh núi phi thân xuống. Khói đen mờ mịt bốc lên bốn phía, tranh đấu khó phân thắng bại, trận đại chiến giữa hai phe chính tà vẫn đang tiếp diễn. Đao quang kiếm ảnh tung bay, tiếng gào thét xen lẫn máu tươi vung vãi khắp nơi. Tuy nhiên, đại thế của Ma Giáo trong lần vây công này vốn đã mất rồi. Từ trên đỉnh núi xuống đến đây, đại đa số đều là các đệ tử Thanh Vân Môn thuận thế chém giết cũng như truy đuổi các tàn dư của Ma Giáo.
Ở một khu vực tại chân núi phía nam ngọn Thông Thiên Phong, một trận chém giết đang diễn ra vô cùng ác liệt. Một bên là khoảng bảy tám giáo đồ ma giáo, bên kia chỉ có hai đệ tử Thanh Vân, một cao một thấp, nhìn qua đều là những người còn ít tuổi. Người cao thì tướng mạo tuấn tú, cầm trong tay một thanh tiên kiếm màu vàng, tiêu sái tự nhiên, thân thủ bất phàm; mà người còn lại thì tướng mạo bình thường, hình dáng mập lùn, cầm trong tay một thanh Xích Diễm Tiên Kiếm. Tuy mặt mũi không có gì đặc biệt nhưng kiếm chiêu của người này lại hoa mĩ bay bổng, thập phần trầm ổn, hiển nhiên anh ta cũng là một đệ tử có căn cơ vững chắc của Thanh Vân Môn.
Ma giáo ỷ có đông người, vốn định bao vây rồi tiêu diệt hai tên đệ tử Thanh Vân không biết trời cao đất dày là gì này, rồi mới bỏ đi. Ai ngờ song phương sau khi giao thủ, thì hai đệ tử trẻ tuổi này lại thể hiện đạo pháp vô cùng biến ảo. Dù trông có vẻ như họ đang ở thế hạ phong, nhưng thực tế kết quả của trận chiến vẫn rất khó đoán biết. Thậm chí họ còn có thể cầm chân đám người của ma giáo, khiến cho bọn họ không thể rút lui.
Trong hai người, vị đệ tử mập lùn khuôn mặt ngưng trọng, vẻ ngoài chất phác, nhưng động tác lại cực kỳ nhanh nhẹn, nhất là thanh pháp bảo Xích Diễm Tiên Kiếm của anh ta thì luôn bay lượn như múa, ngay cả khi phải đối mặt với thế công như nước thuỷ triều của các giáo đồ ma giáo, hắn vẫn thủ không kẽ hở, trầm ổn vô cùng. Trong mười phần thì hắn phải gánh chịu đến bảy tám phần thế công của đối thủ, nhưng vẫn chiến đấu quyết liệt không lùi một bước.
Mà ở bên cạnh hắn, động tác của vị đệ tử còn lại thậm chí còn bay bổng hơn nữa. Kiếm quang màu vàng phiêu dật như gió, mềm mại như nước, như muôn vàn đoá hoa nở rộ giữa không trung, thật sự khiến cho người ta được mở rộng tầm mắt. Mà kiếm pháp của anh ta tuy nhìn chỉ như những cơn gió nhẹ, nhưng mỗi khi những cơn gió này lướt qua, những giáo đồ ma giáo đều tránh xa cuống quít. Hiển nhiên uy lực của thứ kiếm pháp hoa mỹ này là không thể xem thường.
Kịch đấu hồi lâu, Giáo đồ Ma giáo vẫn chiếm thế thượng phong. Nhưng trong ánh mắt bọn họ vẫn không giấu nổi vẻ lo lắng. Với tình hình hiện tại, ai cũng biết không thể lại nơi này lâu, nhưng đường đi lại bị hai tên mắc dịch này dùng hết sức ngăn cản.
Hơn nữa, hai người này hiển nhiên cũng đã có tính toán. Họ không hề tham công, chỉ một mực phòng ngự, rõ ràng là muốn dây dưa cầm chân đám giáo đồ này, chờ đợi viện binh từ trên núi xuống, một mẻ bắt gọn.
Tình thế hiện tại ai cũng hiểu, ai cũng có thể thể thấy được. Tất nhiên đám giáo đồ ma giáo sẽ không khoanh tay chịu chết. Một tráng hán thân hình cao lớn đột nhiên gầm lên giận dữ, pháp bảo trong tay liên tục tung ra sát chiêu, rõ ràng là nôn nóng lắm rồi.
Tiếng gầm của gã giống như một mệnh lệnh, tất cả những kẻ khác lập tức nảy sinh ý nghĩ liều mạng, tung ra tất cả mọi tuyệt kỹ mạnh nhất của mình.
Trong nháy mắt, áp lực đại tăng, hai gã đệ tử Thanh Vân dường như không chống đỡ nổi, bắt đầu phải lùi lại phía sau. Đồng thời trong hai người, vị đệ tử sử dụng pháp khí màu vàng trở nên kém linh hoạt đi rất nhiều. Ngược lại vị đệ tử mập lùn tuy cũng bị áp chế, nhưng kiếm quang vẫn rợp trời, nỗ lực chèo chống.
Vị đệ tử cao gầy lùi lại vài bước, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, quát: “Đoan Mộc Thiết, ngươi đừng hòng chạy, chỉ lát nữa chúng ta sẽ lấy máu của ngươi để tế vong hồn các đệ tử đã bỏ mạng của Thanh Vân Môn!”
“Phì!” Tráng hán hung hăng đáp trả, căn bản không để ý tới vị đệ tử kia. Bỗng nhiên quay đầu lại phẫn nộ quát: “Lão quỷ, ngươi còn không ra tay?”
Câu nói ấy khiến cho hai vị đệ tử Thanh Vân Môn giật mình. Họ vừa vung kiếm ngăn đón thế công của đối thủ, vừa liếc mắt về sau lưng đề phòng việc bị gã lão quỷ bí ẩn nào đó tập kích bất ngờ. Tuy nhiên, khi họ quay đầu nhìn lại thì thấy phía sau lưng chẳng có ai cả.
Vị đệ tử mập lùn là người phản ứng đầu tiên, hô gấp: “Cẩn thận...”
Lời còn chưa dứt, dị biến xuất hiện, một huyết ảnh vô cùng khủng bố ở đâu hiện ra áp sát hai đệ tử Thanh Vân Môn. Kèm theo đó là vô số tiếng âm phong kêu khóc, giống như ngàn vạn con quỷ đang thút thít nỉ non. Bầu trời cũng dường như trở nên tối sầm. Huyết ảnh vừa hiện ra, lập tức hung hăng lao đến tấn công vào sau lưng vị đệ tử mập lùn.
Ánh mắt mọi người cùng lúc đều đổ dồn vào huyết ảnh. Họ chỉ thấy giữa không trung có một kiện pháp bảo đang lơ lửng, chính là một cái hồng phấn khô lâu. Trên thân nó nổi lên những vệt máu đỏ thẫm, khủng bố vô cùng. Xung quanh huyết khí bốc lên, chỉ cần nhìn qua cũng biết đó là một kiện tà vật hung lệ vô cùng.
Trước khi biến cố này xảy ra, hai đệ tử Thanh Vân Môn vốn không hề nghĩ rằng Ma Giáo dù đang chiếm thế thượng phong, vẫn còn có một cao thủ chưa xuất chiến. Hắn lại còn tấn công khi họ không đề phòng , khiến cho vị đệ tử mập lùn sắp táng thân đến nơi.
Trong lúc nguy cấp, đột nhiên vang lên một tiếng quát thanh thuý. Một dải lụa màu Hổ Phách từ đâu xuất hiện, nhanh như thiểm điện vọt tới bên cạnh vị đệ tử mập lùn, tuy đi sau khô lâu nhưng lại đến trước . Nó bảo vệ gã này bằng cách tấn công khô lâu.
Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, Huyết Khô Lâu và dải lụa cùng bắn ngược lại.
Hai thân ảnh thon thả đáp xuống từ trên bầu trời, ngay cạnh hai nam đệ tử. Đó là hai cô gái rất xinh đẹp. Một người có dung mạo thanh lệ, xinh đẹp động lòng người, chính là Tô Như đã từng xuất hiện trên Vân Hải. Trên tay nàng lơ lửng một dải lủa, chính là Hổ Phách Chu Lăng. Trên thân pháp bảo này linh lực dao động không ngừng, hiển nhiên, chính nàng đã dùng nó để cứu vị đệ tử mập lùn kia vào lúc nguy cấp.
Ngoài Tô Như, hạ xuống mặt đất còn có một nữ tử khác. Nữ tử này hình dáng cao gầy, lưng đeo linh kiếm, dung mạo so với Tô Như thậm chí còn tinh xảo hơn vài phần, nhưng hai bên lông mày nhăn lại mang theo vẻ lạnh lùng, tựa hồ là không thích giao thiệp.
Cuối cùng thì cứu viện cũng đã tới, khiến cho tinh thần của hai gã nam đệ tử thoải mái hơn rất nhiều.
Tuy thế phe ma giáo vẫn đông hơn, chưa kể còn có một kẻ bí ẩn vô cùng gian xảo, không biết đang nấp ở chỗ nào, chỉ sử dụng một khô lâu để tấn công chứ không ra mặt. Khô lâu của hắn rất khó chịu, liên tục quấy rối các đệ tử Thanh Vân Môn. Những nơi khô lâu bay qua đều nổi lên tiếng ma rên quỷ khóc, chỉ cần không cẩn thận một chút bị khô lâu đánh trúng là có thể táng mạng như chơi. Điều này khiến cho bốn người rất dè chừng cái khô lâu này. Hơn nữa cái tên Đoan Mộc Thiết kia đạo hạnh cũng không hề tầm thường, chỉ huy các giáo đồ ma giáo liên tục tấn công, thế công như nước thủy triều.
Tuy nhiên, sau đó nửa khắc, bỗng tất cả giáo đồ ma giáo đều tách ra, nhao nhao chạy trối chết.
Họ chạy quá nhanh, thật khó đuổi kịp. Chưa kể tất cả còn chia nhau chạy theo nhiều hướng, như những con chuột chuyên nghiệp, chỉ trong khoảnh khắc đã mất tăm mất tích. Không thể đuổi kịp, bốn đệ tử phái Thanh Vân đành mặc cho bọn chúng chạy thoát.
Hai nam hai nữ đứng đối diện nhau. Nam đệ tử cao gầy chắp tay cười nói: “Đa tạ nhị vị sư tỷ xuất thủ tương trợ, tại hạ là Tăng Thúc Thường của Phong Hồi Phong. Còn vị này chính là bạn tốt của ta, Điền Bất Dịch đến từ Đại Trúc Phong.”
Điền Bất Dịch thu hồi Xích Diễm Tiên Kiếm, nhớ tới việc chút nữa thì mất mạng, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, thở phào một cái. Hắn nhớ ra người cứu mình đang ở trước mặt, vội vàng giơ hai tay ôm quyền nói: “Ách, tại hạ Điền Bất Dịch, đa tạ...”
Lời còn chưa dứt, một Khuôn mặt xinh đẹp đập vào mắt hắn. Tóc đen mũi ngọc, mắt sáng như sao. Bỗng một cơn gió thôi qua khiến vạt áo nàng tung bay bồng bềnh. Nàng vẫn mỉm cười đứng đó, làm cho khoảnh khắc ấy thiên địa như bừng sáng. Điền Bất Dịch cảm thấy thanh âm như tắc lại, trong khoảnh khắc lòng hắn xao động không yên, khiến cho những lời muốn nói đều như bay đi đâu mất.
Tô Như nhìn Điền Bất Dịch. Chỉ thấy vị đệ tử mập lùn này cử chỉ chất phác, nói năng hơi chút cà lăm, trên mặt ẩn hiện mồ hôi, khiến cho nàng cũng có chút hảo cảm, vội vàng cười nói: “Ta là Tô Như, vị này chính là sư tỷ của ta Thủy Nguyệt, chúng ta đều là đệ tử của Chân Vu trên ngọn Tiểu Trúc Phong.”
Vu đại sư chính là một nhân vật đức cao vọng trọng ở Thanh Vân Môn, danh vọng chẳng kém chưởng môn là bao , từ trước đến nay đều được các đệ tử từ trên xuống dưới kính trong. Thúc Thường và Điền Bất Dịch cũng vốn vô cùng ngưỡng mộ, cùng ôm quyền nói: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Lúc này nữ tử đứng cạnh Tô Như sắc mặt trở nên khó coi, quan sát Điền Bất Dịch. Bỗng nhiên nàng mở miệng hoi: “Ngươi là môn hạ Đại Trúc Phong, vậy Trịnh Thông sư thúc là gì của ngươi?”
Điền Bất Dịch đáp: “Là... Gia sư.” Đáp được một câu, hắn nhịn không được lại liếc Tô Như. Chỉ thấy nàng đang nhìn lại mình, da thịt trắng hồng như đoá hoa đào, càng nhìn càng thanh lệ đến say lòng người, khiến trong miệng hắn hơi lẩm bẩm điều gì đó.
Thủy Nguyệt “Ừ!” một tiếng, chậm rãi gật đầu, nhưng nàng lập tức chứng kiến ánh mắt bất thiện của Điền Bất Dịch. Gã cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn sư muội Tô Như. Điều này làm cho nàng rất khó chịu, định quát một tiếng.
Tô Như từ nhỏ sống cùng vị sư tỉ này, tình cảm rất tốt. Chưa kể nàng cũng biết rõ tính tình Thuỷ Nguyệt, chỉ nhìn qua một cái là biết sư tỉ mình sắp nổi giận. Nàng vội vàng kéo tay sư tỉ, đồng thời cười hỏi: “Sư tỷ, vì sao tỉ tức giận vậy?” Nói xong, nàng lại ngoắt cổ tay sư tỉ mình một cái, thấp giọng nói: “Điền sư huynh mồm miệng không được trơn tru, tỉ đừng vì thế làm khó người nhà được không?”
“Mồm miệng không trơn tru?” Thủy Nguyệt hơi ngơ ngác, nghi hoặc nhìn Điền Bất Dịch, dường như không mấy tin tưởng bộ dạng của hắn.
Mà Điền Bất Dịch và Tăng thúc thường cũng đã nghe thấy những lời này, nhất thời hai mặt nhìn nhau, cũng hơi ngạc nhiên.
Tô Như còn muốn nói tiếp, nhưng bỗng nhiên ánh mắt nàng ngưng tụ, nhìn về phía xa xa ở dưới chân núi, lớn tiếng nói: “A, mọi người nhìn bên cạnh mà xem!”