Man Hoang Hành

Chương 28: Chương 28




Đáp lại hắn là một làn khói đen như mực đậm đột nhiên sinh ra nhưng nhờ cơn gió nhẹ nhàng thổi qua hiện ra sắc mặt Đoan Mộc Thiết trắng nhợt, thân thể uốn một cái vọt sang bên.

Tên Hấp Huyết Tiểu Yêu bên kia cũng đồng dạng cuống quýt né tránh nhưng trong mắt lướt qua một tia hung ác, trực tiếp đem đứa bé cầm trên tay ném qua đám khói đen đồng thời quát: “Vạn Kiếm Nhất, tiểu hài này chính là bị ngươi hại chết đấy!”

Đứa bé trai kia khóc lớn bay giữa không trung mắt thấy sắp rớt vào đám khói đen thì một đạo thân ảnh màu trắng vọt đến bên cạnh hài tử, vững vàng kéo về phía sau tránh được mảng khói đen đó.

Nhưng đám khói đen kia giống như có người điều khiển giương nanh múa vuốt mà lao qua bám theo thân thể Vạn Kiếm Nhất vì đà vọt tới cứu đứa bé kia mà không thể thu lại nên trong nháy mắt rơi vào hoàn cảnh hung hiểm.

Thủ pháp này đúng âm độc, thời cơ thực xảo diệu, quả thực không thể khinh thường.

Đứa bé trai kia tiếng khóc không dứt, Vạn Kiếm Nhất trên không trung hừ lạnh một tiếng bằng vào tốc độ ánh sáng vọt tới ranh giới kia ngay sát thân thể đem đứa bé ôm ở trong ngực sau đó dùng lưng chặn phần khói đen đồng thời tay kia hướng phía dưới đập xuống, một cỗ kình phong mạnh mẽ phun ra đánh lên mặt đất làm thân thể hắn giống như mũi tên rời cung lần nữa hướng lên trời.

Chỉ là ngay tại sát na kia đám khói đen như mực vẫn còn dính vào thân thể hắn trên không trung truyền đếm âm thanh xèo xèo trầm thấp quỷ dị cùng với một hồi khói trắng bay lên nhưng dị trạng như vậy đối với Vạn Kiếm Nhất dường như không có ảnh hưởng gì, thân ảnh của hắn vẫn tiếp tục bay nhanh lên cao tránh xa đám khói đen này.

Vạn Kiếm Nhất trên không trung lượn mấy cái đáp xuống mặt đất hai mắt nhìn thoáng qua tiểu hài tử chỉ thấy trong mắt nó tràn đầy hoảng sợ nhưng sắc mặt cũng không khác lắm nên thở dài một hơi mỉm cười đặt nó xuống đất.

Tiểu hài tử có chút lảo đảo nhưng vẫn đứng vững kinh ngạc nhìn Vạn Kiếm Nhất, hắn mỉm cười sờ đầu nó một cái sau đó nhẹ nhàng nói: “Tới bên gia gia của ngươi đi!”

Đứa bé kia a một tiếng sau đó xoay người chạy đi, Vạn Kiếm Nhất lúc này mới đứng thẳng người xoay lại thấy áo trắng phía sau lưng của hắn thêm một mảng vằn màu đen giống như bị một con thú dữ hung hăng cắn một cái.

Bất quá từ trong mảnh màu đen lốm đốm kia cũng mơ hồ không thấy huyết nhục dường như một chiêu đánh lén âm độc này cũng không làm bị thương được thân thể của hắn hay nói cách khác là ít nhất không bị thương quá nặng.

Nhưng Vạn Kiếm Nhất lúc này sắc mặt cực kỳ khó coi hừ lạnh một tiếng nhìn về phía trước thấy hai tên Ma Giáo đã cùng một nam tử cao gầy khác tụ họp.

Vạn Kiếm Nhất nhìn chằm chằm vào người nọ đột nhiên nhíu mày nói: “Vạn Độc Môn, Bách Độc Tử?”

***

Phía ba tên Ma Giáo tụ họp người bị Vạn Kiếm Nhất gọi là Bách Độc Tử chứng kiến hắn sau khi lây dính cái kia khói đen độc khí vẫn điềm nhiên như không thì sắc mặt cũng hơi hơi thay đổi, vẫy tay một cái đám khói đen kia nhanh chóng bay ngược về chui vào trong tay áo rộng thùng thình của hắn mà mất dạng.

Bên cạnh Đoan Mộc Thiết cùng Hấp Huyết hai người khẽ nhỏ giọng nói: “Người này quá mạnh không thể địch lại, đi thôi!”

Đoan Mộc Thiết cùng Hấp Huyết hai người mới nới lỏng tí bộ dạng sau đó trong mắt đanh lại lập tức xoay người rời đi.

Bách Độc Tử cũng theo hướng mà lui nhưng nhìn thấy áo trắng thình lình phiêu động chính là Vạn Kiếm Nhất lần nữa lướt về phía trước, hơn nữa lúc này trên tay hắn đã có thêm một đạo bích quang lập lòe, lục sắc tiên kiếm khí thế hùng tráng, kiếm quang phun ra nút vào từ rất xa liền cảm thấy một cỗ sát khí lạnh thấu xương đập vào mặt.

Bách Độc Tử là người kiến thức rộng rãi giờ phút này cũng nhịn không được mà trong lòng phát lạnh muốn hành động nhưng lại nghe sau lưng tiếng quát mắng của Đoan Mộc Thiết cùng Hấp Huyết đang không ngừng vang lên.

Một thanh Xích Diễm tiên kiếm đột nhiên xuất hiện chắn trước hai người bọn họ cùng với một thân ảnh ục ịch xuất hiện với sắc mặt lạnh lùng đúng là Điền Bất Dịch.

Đoan Mộc Thiết cùng Hấp Huyết sợ Vạn Kiếm Nhất như sợ cọp nhưng đối với Điền Bất Dịch thì không sợ chút nào, giờ phút này sinh tử quan đầu lập tức hai người cùng lao qua với khí thế hung hăng, xem ra hận không thể một chiêu đem gia hỏa chướng mắt này giết chết trong tay.

Điền Bất Dịch hừ một tiếng lui về sau, Xích Diễm kiếm quang chắn trước người tỏa ra xung quanh liền thấy mấy đạo ánh lửa bật lên túm tụm tươi đẹp như hoa hồng thoáng cái nở rộ bảo vệ quanh thân hắn. Chỉ nghe “oanh” “oanh” “oanh” mấy tiếng vang lên, hắn cứng rắn lấy một địch hai cản lại Đoan Mộc Thiết cùng Hấp Huyết hai người.

Đoan Mộc Thiết và Hấp Huyết giận dữ cùng nhào tới thế công như thủy triều chỉ sợ nếu muộn một bước bị tên sát tinh phía sau đuổi tới thì lúc đó có chạy cũng không kịp nữa rồi.

Ai ngờ Điền Bất Dịch tuy rằng trẻ tuổi cùng dung mạo không tốt nhưng đấu với hai tên yêu nhân Ma Giáo lại không chút sợ hãi, khí thế cực kỳ trầm ổn, tiến thối vô cùng trình tự, công thủ không lộ ra kẽ hở. Hơn nữa pháp bảo trọng yếu của Hấp Huyết là Huyết Khô Lâu hôm qua đã bị hủy trong tay Vạn Kiếm Nhất làm thực lực giảm lớn, tuy rằng hai người hợp sức thì thực lực cao hơn Điền Bất Dịch nhưng giờ phút này đối mặt với sự nghênh chiến trầm ổn cũng không thể làm gì được tên mập lùn này.

Hai người này đều là yêu nhân Ma Giáo trời sinh tính tình tàn nhẫn hung ác, trong lúc nhất thời liên tục hét lên giận dữ phát ra những tiếng kỳ quái liên tục.

Bách Độc Tử nổi đóa mắng một câu “phế vật” thì đột nhiên thấy hoa mắt đúng là kiếm quang xanh biếc đã tới, trong nháy mắt một cỗ áp lực như tòa núi lớn từ trên trời giáng xuống đem những lời định nói nuốt vào trong bụng.

Vạn Kiếm Nhất áo trắng bồng bềnh, Trảm Long Kiếm bích quang vạn trượng, vừa giáp mặt liền đem Bách Độc Tử áp tại hạ phong, hắn kiếm thế quá mạnh khiến người ta kinh hãi.

Bách Độc Tử trong lòng sợ hãi, ánh mắt tán loạn trong lúc đó sắc mặt lại trầm xuống bởi sau một lát ba người đi theo Vạn Kiếm Nhất đã đánh bại bảy tám tên Ma Giáo sau đó hướng bên này chạy tới.

Tình thế vừa nhìn đã hiểu cần gì nghĩ nhiều, Bách Độc Tử đột nhiên quát to một tiếng hất lên áo khoác màu đen trên lưng, áo khoác ở giữa không trung đột nhiên tản ra hóa thành vô số độc trùng màu đen thật nhỏ phát ra âm thanh “ong, ong, ong” quỷ dị, điên cuồng bay về phía Vạn Kiếm Nhất, Điền Bất Dịch thậm chí ba ngườ chạy tới Thương Tùng, Thương Chính Lương cùng Thúc Thường.

Lần này thủ đoạn quỷ dị, dù là Vạn Kiếm Nhất cũng không có lường trước, trước mắt một mảnh hắc ám hơn nữa tình thế cực kỳ nguy cấp, trong mảng bóng đen kia đột nhiên vang lên một tiếng sắc nhọn rít gào, một đường kiếm quang trong suốt đột nhiên đâm qua. Dù là hắn đạo hạnh tinh thâm nhưng lần này cũng có chút bối rối lại nói hắn dù sao cũng không phải thế hệ tầm thường, trong phút chốc chấn động cổ tay, Trảm Long Kiếm bích quang đại thịnh, tại ranh giới nguy hiểm thân kiếm chắn trước người chặn một kiếm đánh lén kia.

Chỉ nghe “đương” một tiếng thanh thúy, hai thanh kiếm đồng thời bắn ra, Vạn Kiếm Nhất trong lòng hơi chấn động tuy rằng trong nháy mắt ngắn ngủi nhưng hắn phát hiện Trảm Long Kiếm cùng mũi kiếm đánh lén kia không phân cao thấp.

Phải biết rằng cho dù tại Thanh Vân Môn thì Trảm Long Kiếm cũng là một trong pháp bảo tiên kiếm có phẩm giai cao nhất, từ trước đến nay nổi danh cùng đích truyền Thiên Gia thần kiếm của Tiểu Trúc Phong.

Chỉ là quái kiếm kia một kích không trúng liền rút lui làm Vạn Kiếm Nhất thậm chí không nhìn rõ bộ dáng, mà cùng lúc đó độc trùng đầy trời cũng áp qua.

Bách Độc Tử dù sao cũng là ma đầu nổi danh trong Vạn Độc Môn, độc trùng quỷ dị cho dù là hắn cũng không muốn dễ dàng bị chúng cắn nên quyết định thật nhanh mà bay vút về sau đồng thời kiếm quang Trảm Long Kiếm bảo vệ quanh thân, chỉ nghe âm thanh ti..ti.. nhất thời không biết có bao nhiêu tiểu côn trùng rơi xuống chết đi trong kiếm quang.

Bốn người Thanh Vân Môn khác lọt vào đánh lén cùng giống với Vạn Kiếm Nhất vội vàng không kịp chuẩn bị nhất thời có chút luống cuống tay chân nên mỗi người đều triển khai tiên kiếm hộ thân.

Thừa cơ ba người Bách Độc Tử cùng Đoan Mộc Thiết, Hấp Huyết tiểu yêu đâu dám ham chiến trực tiếp tán loạn bay đi, đảo mắt đã bay ra Thảo Hài thôn chẳng biết đi đâu rồi.

Độc trùng giữa không trung nhìn xem phô thiên cái địa nhưng dưới uy thế tiên kiếm của năm người này chẳng những không thể tấn công thân thể bọn hắn mà số lượng nhanh chóng tiêu hao, cũng không lâu lắm mật độ giảm đi nhiều, âm thanh ô..ô..ng cũng giảm dần rồi biến mất.

Lúc con độc trùng cuối cùng chết dưới kiếm quang, năm người Thanh Vân Môn lúc này mới thu hồi kiếm thế, Vạn Kiếm Nhất nhìn thoáng qua phương hướng bỏ chạy của Đoan Mộc Thiết và ba người kia mà hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không có ý đuổi theo đối với bốn người kia gật gật đầu, trong đó nhìn Điền Bất Dịch mỉm cười nói: “Điền sư đệ, làm tốt lắm.”

Điền Bất Dịch ngược lại có vài phần xấu hổ sờ sờ đầu nói: “Sư huynh quá khen, đáng tiếc ta không cản được bọn hắn.”

Vạn Kiếm Nhất lắc đầu, nói: “Vừa rồi thủ đoạn độc y hóa trùng chắc là chiêu mà Bách Độc Tử ẩn giấu để bảo vệ tính mạng xác thực khó ứng phó, nhưng theo ta nhìn chỉ có một món như vậy thôi. Ngày sau gặp lại sẽ tính sổ với hắn cũng không muộn.”

“Sư huynh nói rất đúng.”

Vạn Kiếm Nhất đi tới cùng Điền Bất Dịch ở phía sau đến trước mặt ba người Thương Tùng.

Thương Tùng hướng Vạn Kiếm Nhất chào trước nhất lập tức nhìn thoáng qua Điền Bất Dịch khẽ nhíu mày nói: “Điền sư đệ, ngươi vì sao không cùng ba người chúng ta ngăn địch lại đột nhiên chạy đến bên đây?”

Điền Bất Dịch muốn nói lại thôi, nhưng đứng ở bên cạnh hắn Vạn Kiếm Nhất rồi lại nhẹ nhàng khoát tay áo, mỉm cười nói: “Không sao, Điền sư đệ tiến lên cản trở hai tên yêu nhân đối với tình thế cùng một thân đạo hạnh đều biết ước chừng, không cần để trong lòng.”

Thương Tùng nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa, Điền Bất Dịch nhìn hắn một cái, đi qua đứng chung một chỗ với Thúc Thường.

Giờ phút này Vạn Kiếm Nhất xoay đầu nhìn xung quanh phát hiện thôn trang này hơn phân nửa phòng ốc đã bị đốt hủy, bóng người hầu như cũng không thấy, chỉ có phía trước hai ông cháu đang ôm nhau một chỗ với vẻ mặt cảm kích nhìn về phía năm người.

Vạn Kiếm Nhất đi tới nhẹ nhàng nói: “Lão trượng, chúng ta năm người đều là môn hạ Thanh Vân Môn đi ngang nơi đây, lại không biết trong thôn đã xảy ra chuyện gì?”

Lão nhân kia thở dài nói: “Không gạt tiên trưởng, những chuyện ác này đều do mấy tên yêu nhân Ma Giáo kia làm, trước đó vài ngày bọn hắn đi ngang nơi đây sau đó liền xông vào thôn đốt giết đánh cướp. Một số người trong thôn đã chết, số còn lại thì chạy, Thảo Hài thôn này trước mắt đã bị hủy rồi.”

Vạn Kiếm Nhất khẽ lắc đầu ánh mắt lộ ra mấy phần chán ghét nói: “Xin hỏi lão trượng họ gì?”

“Không dám nhận, lão họ Trương, đây là cháu duy nhất của ta.”

“Trương đại gia, những người khác đều chạy rồi vì sao hai người còn ở đây?”

“Ài, nói ra rất dài dòng, ngày đó yêu nhân Ma Giáo vừa mới vào thôn ta mang theo hài tử trốn ở trong hầm ngầm tránh thoát một kiếp. Qua vài ngày cảm giác bọn hắn có lẽ đã rời đi mới đánh bạo muốn rời thôn ai ngờ xui xẻo như vậy lại bị mấy tên yêu nhân bắt được.”

Vạn Kiếm Nhất yên lặng gật đầu trầm ngâm một lát nói: “Trương đại gia, trước mắt thôn này đã hủy, người cùng cháu trai có tính toán gì hay cần ta giúp gì không?”

Trương lão đầu suy nghĩ một chút nói: “Chư vị tiên trưởng đã cứu ta cùng hài tử chính là thiên đại ân tình rồi, thật sự không dám làm phiền chư vị. Kế tiếp ta định đi về thôn phía nam ở đó ta có một nhà bà con xa.”

Vạn Kiếm Nhất “a” một tiếng, cảm thấy an tâm một chút thuận miệng hỏi một câu: “Thôn kia bao xa, tên là gi?”

“Ngay tại dưới chân Thanh Vân Sơn đấy, tên là Thảo Miếu thôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.